MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 249

"Còn không phải là vì cậu à?" Chử Điềm lườm cô, «Mình hỏi cậu, lúc

đầu đi cậu nói thế nào với mẹ cậu?"

Hà Tiêu suy nghĩ một lát: «Mình nói cậu tâm tình không vui, muốn mẹ

cho mình đến nhà cậu hai ngày."

«Cậu có phải nói vì mình thất tình nên tâm tình không tốt, sợ mình

nghĩ không thông nên phải đến nhà mình?" Chử Điềm nói xong nghiến
răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của Hà Tiêu, không nhịn được bấm
mặt cô, " Sáng hôm nay mẹ cậu gọi điện thoại đến, nói là để cho mình và
cậu về nhà ăn trưa, bà gọi điện thoại cho cậu thế nào cũng không được,
không thể làm gì khác hơn là gọi cho mình. Còn nói thất tình không có gì
lớn, trên đời này không thiếu đàn ông, cần gì ở một thân cây treo cơ. Mình
thật sự buồn bưc, mình lúc nào thì thất tình vậy, Hà Tiêu, Hà đồng chí!"

Hà Tiêu có chút chột dạ. Nhưng thật ra khi bà Điền hỏi Chử Điềm có

đúng là vì thất tình mà tâm tình không tốt hay không thì cô cứ như vậy
thuận miệng trả lời tất cả, căn bản là không dám nói gì nhiều.

Chử Điềm nắm nhẹ mặt Hà Tiêu, có chút hả hê: «Mình cũng không có

cách nào khác, không tìm ta lý do, không thể làm gì đành phải thành thật
khai báo rồi."

Lần này thì đến lượt Hà Tiêu rầu rĩ, , nhưng mà cũng may là trước khi

đi đến đại viện cũ cô đã quyết định mọi việc rồi. Hít sâu một hơi, Hà Tiêu
đẩy cửa nhà ra.

Lần này cả cha và mẹ đều ngồi trong phòng khách, lão Hà ngẩng đầu

nhìn cô hỏi: «Tiễn Điềm Điềm về rồi sao?"

Hà Tiêu vâng một tiếng, ngồi xuống đối diện với cha mẹ, mở miệng

nói: «Cha, mẹ, con có việc muốn nói."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.