Hà Tiêu thuyết phục mình, dựa vào cửa sổ, bất tri bất giác lại từ từ ngủ
thiếp đi. Không biết qua bao lâu, cô bị âm thanh huyên náo đánh thức, đang
muốn mở mắt, xe buýt đột nhirn phanh gấp, Hà Tiêu không phòng bị, cả
người nghiêng về phía trước, va phải tay vịn trước mặt.
Hà Tiêu không nhịn được kêu lên, lại nghe có tiếng hét to : «Không
được nói ! không được nhúc nhích. "
Hà Tiêu tỉnh táo lại, nhìn thấy nét mặt sợ hãi của các hành khách khác
trên xe, còn có một kẻ cầm dao sáng loáng trong tay, cô lập tức phản ứng
kịp thời. Đây là gặp phải cướp sao ?
«Cũng mẹ nó không cho nói gì với tao, nếu không đừng trách ông đây
không khách khí ! " Tên lưu manh hung dữ, trợn mắt quét một vòng qua
mấy hành khách trên xe, thấy phần lớn đều là nữ thì cũng thả lỏng tâm
trạng, hắn trợn mắt nhìn Hà Tiêu một cái, quay lại dùng dao đè ở eo tài xế :
«Đi theo hướng tao chỉ, đến địa điểm đó tao sẽ thả chúng mày ! Nhanh lên
một chút ! "
Nữ tài xế đã sớm bị dọa đến hồn bay phách tán, hai tay cầm lái sợ đến
phát run. Một tên lưu manh đứng sau lưng tài xế dùng dao uy hiếp cô xuất
phát, hai tên khác đứng ở trước xe quan sát mọi người đề phòng có người
hét lên nhờ giúp đỡ hoặc là báo cảnh sát.
Người trong xe cũng bị tình thế này dọa sợ, núp ở một chỗ không dám
nhúc nhích, chỉ sợ có một tiếng kêu vang lên thì con dao kia sẽ kề trên cổ
họ. Hà Tiêu núp ở vị trí cạnh của sổ, do dự thật lâu, thừa dịp kẻ lưu manh
kia dời mắt đi, lấy điện thoại di động ra. Đúng lúc này, tên cầm dao uy hiếp
tài xế liếc mắt đến, thấy cô có hành động mờ ám, lập tức kêu lên : «May
làm gì ? Không được nhúc nhích ! "
Trong lòng Hà Tiêu căng thẳng, tranh thủ giấu điện thoại di động vào
một bên đùi. Đáng tiếc là chậm quá, một tên phụ trách quan sát hành khách