MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 311

Hà Tiêu chậm rãi mở mắt, ánh sáng bên trong phòng cũng không quá

chói mắt, ánh sáng màu vàng có chút mông lung. Bắt đầu nhìn xung quanh,
Hà Tiêu có chút u không biết mình đang ở đâu. Trên trần nhà giống như
được khắc họa gì đó rất mơ hồ, cô cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ
ràng, nhưng không ngờ lại động tới vết thương, giống như có cây kim đâm
vào người vậy, lúc đầu thì không cảm thấy đau, nhưng khi động đậy, lại
càng cảm thấy khó chịu.

Hà Tiêu không nhịn được kêu một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lão Hà và Điền Anh nhìn chăm chú tỉ mỉ vào sự biến hóa trên mặt của

cô, thấy cô sửng sốt giật mình, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng tiến tới
trước mặt hỏi cô: "Tiếu Tiếu, thế nào rồi? Có phải có chỗ nào đau nên khó
chịu?"

Lão Hà cố gắng nhỏ giọng hỏi, sợ hù dọa cô. Điền Anh ở bên cạnh

thấy cô không nói gì, có chút nóng nảy: "Tiếu Tiếu bị đụng phải đầu, nên
không nhớ được gì à?"

"Đừng có tự dọa bản thân!" Lão Hà thấp giọng khiển trách, vừa nhìn

về phía Hà Tiêu, "Tiếu Tiếu?"

Rốt cuộc Hà Tiêu cũng lấy lại tinh thần, trên người cô từng đợt đau

đớn kéo tới, khe khẽ thở dốc, cô khàn khàn giọng hỏi: "Ba, con đang ở đâu
vậy?"

May mà không mất trí nhớ. Lão Hà thở hắt ra: "Ở bệnh viện, con bị

thương, mặc dù đã xử lý rồi, nhưng chưa thể ra viện."

"Con bị thương ở chỗ nào vậy?" Hà Tiêu cực kỳ khó chịu, "Tại sao

con có cảm giác cả người đều đang đau. . . . . ."

Nghe cô nói như thế, Điền Anh không kìm chế được lại che miệng

khóc. Bà chưa từng thấy con gái phải chịu khổ như thế này, khi nhận được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.