MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 313

Khó khăn lắm mới ngủ được gần hai tiếng đồng hồ, Hà Tiêu lại tỉnh

lại. Đang lúc hoảng hốt, cô nghe thấy ở ngoài phòng bệnh có tiếng tranh
chấp nho nhỏ, âm thanh đó giống như là của lão Hà và Điền Anh.

Điền Anh cực kỳ tức giận: "Gọi điện thoại thông báo cho cậu ta làm

gì? Cậu ta có thể tới đây hả? Mặc dù cậu ta tới đây thì có tác dụng gì? Nó
có thể thay Tiếu Tiếu nằm ở đây không? Lào Hà, tôi cho ông biết, có tôi ở
đây, Trình Miễn cậu ta đừng có hi vọng vào thăm Tiếu Tiếu một lần nào!"

"Bà trách Trình Miễn làm gì? Cậy ấy có muốn chuyện này xảy ra đâu?

Sao bây giờ bà càng ngày càng hồ đồ vậy?"

"Tôi hồ đồ? Tôi mà hồ đồ thì đã để Tiếu Tiếu đi cùng với cậu ta từ lâu

rồi! Tôi thật sự hồ đồ, thì lần sau Tiếu Tiếu phải chịu khổ so với lần này
không biết bao nhiêu lần!"

"Nói với bà bao nhiêu lần bà mới hiểu được, chuyện này không có

quan hệ cậu ấy!"

"Có quan hệ hay không không phải do ông nói là được. Được rồi, ông

đừng tranh cãi với tôi, Tiếu Tiếu là con gái tôi, không cần ai tới thăm!"

Sau khi hai người tranh cãi xong, khi trở về phòng bệnh, nhìn thấy Hà

Tiêu đã mở mắt, hai người cùng sửng sốt.

Nhìn cha mẹ, trong lòng Hà Tiêu cảm thấy rất mệt mỏi. Không muốn

tranh chấp cãi hì cả, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ba, ngày mai ba giúp con đến đơn
vị xin nghỉ vài ngày. Đừng nhắc tới chuyện cướp bóc, con không muốn để
cho người khác biết."

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói đã hơi hổn hển. Lão Hà đồng ý

ngay lập tức: "Biết rồi, biết rồi, lát nữa ba sẽ gọi điện thoại cho Chử Điềm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.