muốn cho Trình Miễn biết.
"Này, vậy để mình nói cho anh ấy nhé?" Chử Điềm suy nghĩ một chút.
"Đừng!" Hà Tiêu vội vàng cự tuyệt, " đừng nói cho anh ấy biết."
"Tại sao? Không cho anh ấy biết sẽ lo lắng lắm! Hơn nữa, khi điện
thoại di động mà không ai nhận, vậy thì sớm muộn anh ấy cũng biết thôi!"
Hà Tiêu há miệng thở một hơi, hồi lâu mới nói: "Anh ấy biết thì làm
thế nào, cũng không thể hàng ngày đến thăm mình." Cô cười cười nói,
"Sớm muộn gì cũng biết, đến lúc đó rồi hãy nói."
Mặc dù chuyện như vậy Hà Tiêu cố ý giấu Trình Miễn, nhưng sau đó
mấy ngày, anh đã biết rồi.
Phải ở bên ngoài hai ngày, mặc dù chương trình trong ngày sắp xếp rất
kín, nhưng Trình Miễn vẫn dánh chút thời gian gọi điện thoại cho Hà Tiêu,
nhưng đều bị thông báo tắt máy. Liên trưởng Trình bắt đầu có chút chột dạ,
đoán là có thể Hà Tiêu tức giận nên không muốn tiếp điện thoại của anh, vì
vậy gửi tới mấy tin nhắn, nhưng cũng không có hồi âm. Liên tiếp hai ngày
liền, Trình Miễn mới phát giác được sự việc có chút không đúng. Anh hiểu
rõ con người Hà Tiêu, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà náo loạn với
anh lâu như vậy.
Ngày thứ ba vừa mới kết thúc, nhận được điện thoại của Triệu Tiểu
Quả từ đại đội gọi tới. Nghe cậu ta vô cùng lo lắng nói xong, mặt Trình
Miễn liền biến sắc, lập tức cúp điện thoại đi tìm doanh trưởng lão Mã xin
phép nghỉ để trở về.
Bởi vì gấp gáp, nên trên đường trở về lái xe vượt qua mấy cái đèn đỏ.
Trình Miễn không có thời gian để quan tâm nhiều như vậy, vừa trở về đại
đội thì gọi Triệu Tiểu Quả vào phòng làm việc.