MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 366

Trình Kiến Minh chậm rãi gật đầu, sau đó nói với Hà Tiêu: "Cháu về

nhà, thay bác nói lời xin lỗi với lão Hà và mẹ của cháu nữa, khoảng thời
gian trước Trình Miễn quấy rối không ít gây cho bọn họ nhiều phiền toái."

Nghe nói như thế, Hà Tiêu vội vàng nói: "Bác Trình, chuyện kia ——"

Trình Kiến Minh nâng tay lên, ngăn cản lời nói của cô: "Bác hiểu rõ

cháu muốn nói gì, nhưng Trình Miễn đã bảo cháu đến doanh trại, thì nên
chăm sóc tốt cho cháu. Sau chuyện này, mặc kệ nói gì, nó đều phải chịu
trách nhiệm."

Trong lúc nhất thời Hà Tiêu không biết phải nói gì cho tốt, hơi thở bị

nghẹn lại, đáy mắt hơi ẩm ướt. Trình Kiến Minh nhìn cô, vẻ mặt rất hòa
nhã: "Để cho cháu chịu uất ức rồi."

Hà Tiêu ra sức lắc lắc đầu "Bác Trình, cháu hiểu hết mà, cháu không

trách anh ấy."

"Bác biết rõ cháu là đứa bé ngoan." Trình Kiến Minh tán thưởng nhìn

Hà Tiêu, "Sống chung lâu ngày ở Đại viện Lữ Tên lửa đạn đạo nhiều năm
như vậy, các cháu những đứa bé này chúng ta ai cũng nhìn thấy vô cùng rõ
ràng. Nếu như cháu lựa chọn ở chung một chỗ với Trình Miễn, đương
nhiên bác và mẹ Soái Soái sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng mà Tiếu Tiếu à,
cuộc sống về sau vẫn còn rất dài, dài khiến cháu không biết sẽ xảy ra
chuyện gì, có lẽ Trình Miễn nó còn có thể để cháu chịu chút ủy khuất, bởi
vì mặc dù nó có bản lãnh đi chăng nữa thì một số chuyện cũng không tránh
được. Cháu phải nghĩ thật kỹ."

Hai tay Hà Tiêu đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt, nhìn Trình Kiến Minh

chăm chú, cô nhẹ giọng hỏi ông: "bác Trình, bác có nhớ rõ khi học năm
nhất trung học cháu và Trình Miễn cùng nhau trốn đi đại viện cũ không?"

Trình Kiến Minh ngẩn ra, sau đó cười ha ha: "Sao có thể quên?!" Lần

đó ông thực sự tức giận cực kỳ, bắt Trình Miễn trở về thì tháo dây lưng ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.