đồng hương ra ngoài cửa, chiến sĩ kia vẫn trung thành với cương vị công
tác như cũ, dùng chân giữ cửa lại.
Triệu Tiểu Quả khóc không ra nước mắt, làm sao lại gặp phải một
người đầu óc bảo thủ như thế này đây!
Rốt cuộc hai người bên này nổi lên tranh luận, mà liên trưởng Trình
Trình Miễn lại có vẻ thoải mái nhàn nhã đi vào phòng y tế.
Tống Hiểu Vĩ đang nằm trên giường, vừa thấy anh đi vào, thì vội vã
đứng dậy xuống giường. Trình Miễn vội vàng ngăn anh lại: "Nằm yên trên
giường đừng đi, tôi chỉ đến thăm cậu một chút thôi."
Tống Hiểu Vĩ vuốt vuốt mái tóc, rồi lại nằm trở về. Trình Miễn thuận
tay kéo cái ghế, rồi ngồi xuống cạnh mép giường, nhìn sắc mặt của anh một
chút, rồi hỏi "Cảm thấy như thế nào rồi ?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tống Hiểu Vĩ lớn tiếng trả lời, chắc là đụng tới
chỗ nào đó, nên anh không nhịn được hít một hơi.
Trình Miễn vui vẻ ngay lập tức: "Được rồi, đừng cậy mạnh, có bệnh
thì dưỡng cho thật tốt đi."
Tống Hiểu Vĩ cười hắc hắc, khuôn mặt đen sạm hơi ngượng ngùng.
Tham gia quân ngũ, có ai mà trên người không bị thương đâu? Nhất là
bộ đội dã chiến như bọn họ, có đôi khi liều chết để vùng lên huấn luyện,
sau đó ngẫm lại quả thật cố gắng quá thì rất có thể tổn thương đến bản thân.
Chính anh cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, lần trước là cánh tay,
lần này là eo. Nếu là trước kia, anh có thể sẽ để xuống tất cả suy nghĩ để
nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt, nhưng mà lúc này, lòng anh không thể
an tĩnh như thế được.