không phải là anh không nuôi nổi."
Vừa nghe anh nói như vậy, Hà Tiêu không kìm được nở nụ cười.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, vẫn cảm thấy sợ hãi, cả người
không còn chút hơi sức nào. Trình Miễn đỡ Hà Tiêu nằm trên giường, ném
toàn bộ áo lông và đồng phục làm việc vừa rồi bị trưởng phòng Lưu chạm
vào ra ngoài, dùng chăn quấn cô lại một cách chặt chẽ.
"Ngủ một lúc đi."
Hà Tiêu chớp chớp mắt nhìn anh: "Anh không phải đi sao?"
"Không đi nữa." Anh nói.
Lúc này Hà Tiêu mới yên tâm. Cô không phải người thích dính lấy
người khác, nhưng nếu như vào giờ phút này anh ở bên cạnh cô, cô sẽ cảm
thấy tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng cứ nhắm mắt lại, làm thế nào cũng
không ngủ được. Hà Tiêu mở mắt ra, đã nhìn thấy Trình Miễn đang ngồi ở
một bên, cúi đầu nhìn cô. Cô suy nghĩ rồi nói: "Vừa rồi không phải em nói
đùa với anh, mặc kệ chuyện ngày hôm nay ra sao, em cũng không muốn
đến đó làm nữa. Đúng là công việc rất ổn định, nhưng cảm thấy không có ý
nghĩa, làm việc này một tháng thì còn có thể, nhưng nếu muốn theo đuổi cả
đời, thật không dám tưởng tượng sẽ như thế nào nữa. . . . . ."
"Vậy em nghĩ là anh đùa giỡn với em à?" Trình Miễn nằm nghiêng
xuống, ngón tay khẽ vuốt ve lọn tóc mềm mại của cô bên thái dương.
Hà Tiêu quay đầu lại nhìn anh, dáng người 1m68 bị chăn bông cuốn
chặt, chỉ lộ khuôn mặt ra ngoài, so với bình thường nhìn xinh xắn hơn rất
nhiều. Trình Miễn không nhịn được, nâng cằm của cô lên, khẽ hôn lên bờ
môi của cô. Giống như chuồn chuồn lướt nước vậy, hôm nay cô bị hoảng
sợ, nên anh cũng không dám làm loạn.