MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 49

“Tôi cũng phải đi?” Trình Miễn sửng sốt, “Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bẳng việc cậu độc thân!” Từ Nghi cười hết sức đắc ý, “Thái độ

tích cực một chút, Trình đại đội trưởng.”

Trình đại đội trưởng tháo mũ trên đầu xuống, vuốt vuốt thật mạnh đầu

tóc ngắn củn. Cút cha nó cái truyền thống tốt đẹp đi!

Cuối tháng mười hai, thành phố B lại nghênh đón một lần nhiệt độ hạ

xuống thấp.

Rất nhiều người không chịu được luồng khí lạnh này đã ngã bệnh, Hà

Tiêu cũng không may mắn trúng chiêu, sốt cao đến ba mươi chín độ rưỡi,
đành phải xin phép nằm ở nhà hai ngày. Buối sáng ngày thứ ba lúc đang mơ
mơ màng màng ngủ trên giường thì Chử Điềm đến, tinh thần Hà Tiêu chấn
động khi nhìn thấy bạn thân.

“Tỉnh rồi à?” Chử Điềm khẽ mỉm cười, thấy cô muốn đứng lên vội đỡ

lấy cô, “Mau nằm xuống, nghe bác trai nói cậu vẫn còn đang sốt.”

“Không việc gì.” Hà Tiêu vẫn xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh

nắng soi xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào người vô cùng ấm áp. Nheo
mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, Hà Tiêu quay người nhìn Chử Điềm hỏi:
“Sao lại đến đang trong giờ làm việc?”

“Đừng nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài vậy mà gió thổi không nhỏ

đâu, người đến trung tâm làm nghiệp vụ không nhiều, mình liền xin phép
nghỉ lén qua đây.”

“Vậy tốt quá.” Thật ra thì bản thân cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng

qua là Hà Tiêu chán ghét trạng thái máy móc của cuộc sống cả ngày ngồi
làm việc tại nơi công cộng, nên muốn thừa dịp này nghỉ hai ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.