MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 509

không được giữ lại, anh sợ khi Tống Hiểu Vĩ nhìn thấy anh thì khó tránh
khỏi nhớ đến chuyện này, cảm xúc khó có thể điều chỉnh. Thứ hai là anh
không biết nói gì với cậu ấy, từ khi được sinh ra, anh đều lớn lên trong đại
viện bộ đội, trong nhà đại đa số trưởng bối đều nhập ngũ, ngoài quân nhân
ra đối với những nghề nghiệp khác anh cũng không hiểu rõ, đối với anh sau
khi rời khỏi doanh về quê, cũng không thể cung cấp được bất kì ý kiến nào
có tính kiến thiết nào về công việc.

Ngoài dự đoán của Trình Miễn, Tống Hiểu Vĩ lại chủ động đến tìm

anh. Khuôn mặt trẻ tuổi chất phác bao hàm bởi ý cười, mặc bộ quân phục
cũ đã bị tháo quân hàm xuống, bên trong mặc chiếc áo len mới tinh màu
xanh dương. Tính toán, mới chỉ đúng hai ngày không nói chuyện với cậu
ấy, nhưng Trình Miễn cảm thấy, dường như từ trong ra ngoài Tống Hiểu Vĩ
cũng không giống trước nữa .

"Có chuyện gì sao?" Trình Miễn rót cho cậu ấy chén nước, rồi mời cậu

ấy ngồi xuống.

Đến lúc này, Tống Hiểu Vĩ cũng không khách khí với anh nữa, sau khi

ngồi xuống thì lấy một cái túi ra.

"Đây là cái gì?" Trình Miễn nhíu nhíu mày.

Tống Hiểu Vĩ Tiếu Tiếu: "Đối tượng của tôi khâu hai cái lót giày và

giày bằng vải bông, nói rằng để cho tôi đưa cho liên trưởng."

Trình Miễn mỉm cười: "Mọi người đã phải đi, lại còn làm quà tặng

nữa à."

"Cái này cũng không giống vậy." Tống Hiểu Vĩ lấy mấy thứ đó ra, để

trước mặt Trình Miễn, "Ban đầu cô ấy muốn mời chị dâu và liên trưởng ăn
bữa cơm, nhưng hai người đều không đồng ý, sợ tốn tiền của chúng tôi.
Người nhà quê cũng không có gì có thể chọn làm quà, cũng không có gì có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.