MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 519

Hà Tiêu lắng nghe, lộ vẻ cực kì cảm động.

Ánh mắt của cô hơi ướt át: "Vậy anh không muốn ở lại à?"

"Tôi muốn chứ." Dường như anh ấy không hề do dự, "Kể từ sau khi

nhận được lệnh xuất ngũ, tôi đi đến chỗ nào, đều nhìn thêm mấy lần để ghi
nhớ, vì sau này cũng không thể nhìn thấy nữa rồi. Chúng ta đây, cũng
không có bản lĩnh để ở lại quân đội cả đời, cũng chỉ có thể hy vọng xa vời
là có thể được ở lại mỗi khi hết niên khóa, ở lại nhiều hơn mấy năm nữa.
Mọi người cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng ở quân đội là phải đánh giặc, đó
không phải là nơi thu nhận. Bản thân tôi ở đó tám năm, được dạy dỗ và rèn
luyện, học được kỷ luật và những yêu cầu cơ bản về bản thân, vậy nên cuối
cùng tôi không thể làm mất mặt toàn bộ liên đội. Ngoài những thứ đó, tôi
còn có những đồng đội, có là món đồ quý báu nhất mà quân đội có thể tặng
cho tôi, tôi không bỏ được, tôi sẽ quý trọng cả đời."

Vẻ mặt khi nói lời này của Tống Hiểu Vĩ nghiêm túc và kiên định như

vậy, khiến Hà Tiêu cảm thấy khâm phục, lại cảm thấy đáng tiếc.

Lấy lại tinh thần, Hà Tiêu nghe thấy giáo sư Triệu nói: "Ngược lại,

lính của nó cũng biết suy nghĩ cho nó, nhưng mà tiểu tử này từ nhỏ đã
bướng bỉnh, nếu mà bản thân nó không muốn buông tha, cho dù người ta
nói như thế nào thì cũng vô dụng. Có đôi khi, thật sự không biết là chuyện
tốt hay chuyện xấu."

Cúi đầu thở dài một hơi.

Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Hà Tiêu và giáo sư Triệu đưa mắt

nhìn nhau, đứng dậy đi lên lầu, khi đi đến khúc quanh, thì nhìn thấy Trình
Miễn hơi nhíu lông mày, có vẻ hơi bất đắc dĩ phủi phủi phía sau quần, từ từ
đi xuống.

Cảnh tượng này, khiến Hà Tiêu không nhịn cười được: "Có phải lại bị

đá hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.