MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 59

ra chọn chỗ ngồi một bên, vứa ngồi xong thì ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng
kèn.

Hà Tiêu đứng dậy, cách cửa sổ một chút nhìn xa ra phía ngoài, chỉ

thấy một đám cây tùng xanh đang lục đục bước xuống từ chiếc xe bus
Hoàng Hải màu xanh biếc, chia thành hai hàng chỉnh tề đứng trước căn nhà
lầu nhỏ hai tầng của phòng hoát động.

Bình thường các ông đã quen cẩu thả, biết mục đích người đến hôm

nay, cũng biết các cô gái đều ở trên lầu, nhưng không ai dám ngẩng đầu.
Nghiêm túc đứng đắn xếp hàng chỉ dám nhìn thẳng phía trước. Cũng là
Chử Điềm chạy vội đến bên cửa sổ, nhiệt tình vẫy vẫy tay với bọn họ.

Hà Tiêu tự nhủ trong lòng quá mất mặt, không tự chủ nhích ra phía

bên cạnh, nghĩ cố gắng không để người khác chú ý. Cũng không lường
trước được Chử Điềm quay đầu lại, lớn tiếng kêu cô: “Hà Tiêu đến đây.
Cậu nhìn người kia đi, anh ta cười với mình đấy.”

Tiếng cười chất phát hiền hậu của quản đốc Hồ vang lên bên tai, trong

lòng không nhịn được thở dài một tiếng, Hà Tiêu kiên trì đi đến vài bước.
Vỗ vỗ bả vai Chử Điềm, ý bảo cô ta kiềm chế, ánh mắt khẽ nhướng, vốn
nghĩ lơ đãng quét qua các sĩ quan dưới lầu một cái, nhưng khi lướt qua
người kia thì bỗng đột ngột dừng lại.

Trình Miễn?!

Hà Tiêu mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Trình Miễn đang bận bộ

quân trang thường phục vô cùng chói mắt trong đám người. Còn anh đương
nhiên cũng nhìn thấy Hà Tiêu, bàn tay kéo vành mũ khựng lại ở đó, đôi mắt
đen láy sáng ngời nhìn chăm chú thẳng vào cô, có ngạc nhiên nhưng vui vẻ
nhiều hơn.

Đầu óc phản ứng được một lúc lâu, Hà Tiêu mới nhớ đến khởi binh

hỏi tội cái người lừa gạt cô đến đây: “Điềm Điềm, cuối cùng là chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.