MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 79

Tống Hiểu Vĩ cúi đầu không nói.

Vì vậy Trình Miễn cũng không nói sâu: “Đối với cậu, tôi không nói

nhiều. Cậu là lính cũ, nên làm gì khẳng định trong lòng rõ ràng. Cuộc đấu
võ năm sau chưa quên chứ?”

“Báo cáo đại đội trưởng, chưa quên!”

“Chưa quên thì lên tinh thần.”

Trình Miễn vỗ vỗ bờ vai của anh ta, Tống Hiểu Vĩ chưa kịp phòng bị,

lảo đảo lui về sau vài bước, tay vốn muốn che bả vai, nhưng sau đó ý thức
lại nhanh chóng rút về. Trình Miễn phát giác không ổn, lấy tay chụp bờ vai
anh ta, nhìn sắc mặt anh ta bỗng nhiên tái nhợt, lập tức hiểu được: “Đụng
vào bả vai rồi à?”

Tống Hiểu Vĩ lau một chút mồ hôi trên trán, ngẩng đầu, ngại ngùng

cười cười với Trình Miễn: “Đại đội trưởng, anh cũng biết năm sau tôi muốn
tham gia đấu võ quân khu, 400m vượt chướng ngại vật là sở đoản của tôi,
không cố gắng luyện không được. Hơn nữa, sư chúng ta nhiều người như
vậy chỉ lựa ra có vài người chúng ta, không mang về vài hạng nhất làm sao
ăn nói với mấy anh em.”

Trình Miễn nghiêm túc nhìn anh ta, giọng nói cũng lạnh hơn vài độ:

“Đạt được hạng nhất cũng không phải để cậu làm khó vai của mình. Mới
vừa rồi tôi thấy động tác của cậu không giống lắm với động tác quen thuộc
lúc trước, cậu thành thật khai báo đây là cậu học ai?”

Nói đến phần này, Tống Hiểu Vĩ cũng không dám giấu diếm.

“Đại đội trưởng sáng suốt, tôi học theo tiểu đội trưởng sư chúng ta

giành được giải nhất 400m vượt chướng ngại vật của tập đoàn quân năm
ngoái, có điều tôi không đủ năng lực, không chỉ học không giỏi còn hủy
hoại cả mình.” Anh ta nói rồi lại cười, vẻ mặt thành thật, lại pha trộn chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.