MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 78

Sau này Hà Tiêu thường nghĩ lúc ấy nhịn được là tốt rồi. Song ông trời

luôn giở trò từng giây phút, nếu như giờ khắc này nhất định là vậy thì có
trốn cũng không trốn thoát. Tựa như thời gian xa xôi kia, những thứ lưu trữ
trong trí nhớ khi cô còn niên thiếu kia, tất cả vui vẻ và đau buồn của con
người, cô chưa quên và cũng mãi mãi không thể quên.

Sau nguyên đán trời đổ xuống ào ào mấy trận tuyết, nhiệt độ không

khí chợt lại giảm vài độ.

Còn tại sân huấn luyện sư T ở phía xa ngoại ô thành phố lại là một

cảnh tượng khí thế ngất trời, đại đội trinh sát đang tiến hành huấn luyện
vượt chướng ngại vật 400m, yêu cầu trong hai phút vượt qua mười mấy
chướng ngại, các binh lính cũng dốc hết sức chạy, được hai chuyến lưng đã
đổ mồ hôi.

Trình Miễn mặc một bộ dã chiến chỉnh tề đứng ở bên lưới sắt, một tay

cầm đồng hồ, ánh mắt chú tâm quan sát binh lính tiến lên, thỉnh thoảng
thúc giục mọi người tăng tốc độ. Sau khi kết thúc huấn luyện, Trình Miễn
nhìn ghi chép thành tích, chân mày khẽ cau lại.

“Tống Hiểu Vĩ ở lại, còn lại giải tán.”

Tống Hiểu Vĩ bị điểm tên tim đập rộn rã, đám người chạy sạch rồi mới

kiên trì tiến lên. Trình Miễn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm
chằm vào ghi chép thành tích hỏi không khách sáo: “Xảy ra chuyện gì?”

Khuôn mặt ngăm đen lộ ra một chút mất tự nhiên, Tống Hiểu Vĩ gãi

gãi đầu nói: “Có thể là hai ngày nay không có tâm trạng, đại đổi trưởng yên
tâm, tôi nhất định sẽ mau sớm điều chỉnh lại.”

“Không có tâm trạng?” Trình Miễn nghe thấy lý do này ngược lại cười

lên: “Vậy cậu nói cho tôi xem, có chuyện gì khiến cho thành tích của cậu
kém nhiều như vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.