MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 80

mờ mịt, “Đại đội trưởng, năm nay là năm cuối giai đoạn hai của tôi, không
lấy được chút thành tích sẽ phải xấu hổ ở lại quân đội rồi.”

Trình Miễn hiểu anh ta nghĩ thế nào. Bước vào giai đoạn ba, không chỉ

có thể ở lại quân đội bốn năm, phục viên trở về địa phương cũng sẽ được
sắp xếp công việc, đây chính là sự lựa chọn không thể tốt hơn đối với trẻ
con nông thôn như Tống Hiểu Vĩ, bởi vì từ khi vừa bắt đầu bọn họ cũng
biết không thể nào ở lại quân đội cả đời. Trình Miễn không hề hoài nghi chí
hướng đầu quân báo quốc của bọn Tống Hiểu Vĩ, có thể giống như kiểu
Trình phó tư lệnh luôn giáo dục anh, người sống trên đời quan trọng nhất là
thực tế.

Nghĩ đến đây, Trình Miễn đã không nói ra được lời gì trách móc anh

ta, chỉ có thể dặn dò anh ta: “Mau chóng dưỡng thương cho tốt, cách đấu
võ không còn nhiều thời gian.”

Tống Hiểu Vĩ nhếch môi cười một tiếng: “Vâng!”

Hôm nay là chủ nhật, hiếm có xế chiều không phải họp hành, hai vị

lãnh đạo đại đội trinh sát tụ họp tại phòng hoạt động đánh cầu lông. Không
ít chiến sĩ ở bên vây xem, hai người đánh vài ván đã bị cướp quyền. Trình
Miễn đứng một bên nhìn náo nhiệt một lúc, rồi quay người trở về ký túc xá.

Buổi trưa lúc cơm nước xong anh gửi cho Hà Tiêu một tin nhắn, sau

đó điện thoại di động vẫn đặt trên bàn, hiện tại mở ra nhìn xem thì trên màn
ảnh có một tin nhắn chưa đọc.

– Cơm trưa đã ăn xong lâu rồi, mới vừa ngủ trưa một giấc.

Xem xong tin nhắn này, tâm tình xuống thấp vì chuyện Tống Hiểu Vĩ

buổi sáng thoáng cái đã chuyển biến tốt đẹp.

Ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại di động, Trình đại đội trưởng

đương lúc do dự cho nên gọi điện thoại cho cô hay không thì cửa ký túc xá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.