MÙA GẶT - Trang 169

7

Nadiya và bọn trẻ

hứng đủ mọi cung bậc của sự say sóng. Sau khi lắc

lư vài cái, tất cả những mong muốn, tất cả sức lực của bọn trẻ đã trôi đi cả.
Họ bị rơi vào cảm giác say sóng. Gregor, người lớn trong bọn, cũng say lử
đử, như hầu hết bọn trẻ khác. Vào những ngày kinh sợ nhất, khi con tàu như
cái búa lắc lư giữa biển Bắc thì tất cả bọn chúng đều nằm bẹp. Những ngày
đó, mọi thứ dưới chân chúng chỉ là một màn đêm đen đáng sợ, con tàu
giống như một con tàu ma đang được lái bởi bàn tay của những thủy thủ kỳ
lạ.

Chỉ có Yakov là không phải trải qua những cảm giác đó.

Thậm chí cậu còn chẳng hề cảm thấy buồn nôn, cậu hét ầm ĩ khắp

khoang tàu. Không ai ngăn cản cậu cả, thực ra thì cả đội thủy thủ dường
như rất thích sự có mặt của cậu. Cậu có thể ghé chơi với Koubichev trong
phòng máy, và trong cái không gian ầm ĩ của động cơ diesel, cả hai cùng
nhau chơi cờ. Thỉnh thoảng Yakov cũng thắng một ván. Khi đói, cậu có thể
nói với Lubi, người nấu ăn mang cho cậu trà, súp và bánh mật ong từ quê
hương Ukraine của cậu. Lubi chẳng bao giờ nói nhiều với Yakov, “nữa
không” hay “đủ rồi hả” là tất cả những gì trong cuộc trò chuyện của họ.
Thức ăn mà anh ta mang đến thường đầy đủ. Sau đó, khi những thùng hàng
đầy bụi chuẩn bị được mở ra thì phòng liên lạc và boong tàu như bị biến đi
đâu mất. Yakov chỉ thắc mắc là sao chẳng bao giờ nhìn thấy ai vào khoang
hành khách cả.

Chỗ yêu thích của Yakov là trên sàn tàu. Thuyền trưởng Dibrov và hoa

tiêu luôn chào đón Yakov với những nụ cười rất tươi và cho phép cậu được
ngồi lên bàn có hải đồ, nơi mà cậu có thể biết chính xác mình đang ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.