MÙA GẶT - Trang 267

- Vậy cô nghĩ sao, thưa bác sĩ D.? - Anh thì thầm - Chúng ta có thể nhét

đám cưới vào trong thời gian biểu căng thẳng của chúng ta không?

Cô trả lời, nửa khóc nửa cười.

- Vâng, vâng, vâng.

Và cô ngồi dậy, ngồi nhỏm lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, môi cô tìm môi

anh. Cả hai vừa cười, vừa hôn nhau. Chiếc giường quá nhỏ, họ không thể
ngủ cùng nhau ở đó.

Nhưng để yêu nhau, nó hoàn toàn vừa vặn.

Bà từng là một phụ nữ xinh đẹp, đôi khi Mary Allen nhìn vào ngón tay

mình và thấy những dấu vết nhăn nhúm của tuổi già, bà tự hỏi: đây là bàn
tay ai vậy nhỉ?

Của một người lạ, chắc chắn rồi, một người già, không phải tay của

mình, không phải của Mary Hatches xinh đẹp. Đột ngột một chớp sáng lóe
lên và bà nhìn quanh căn phòng nhận ra mình lại nằm mơ. Không phải một
giấc mơ đến trong một giấc ngủ trọn vẹn, mà là cái gì đó qua đầu bà và
đọng lại ở đó. Đó là moocphine. Bà cảm thấy biết ơn nó, nó đem đi mọi nỗi
đau và để những hình ảnh ở lại, hình ảnh về cuộc sống đã qua. Bà đã nghe
nói về cuộc sống như một vòng quay, và nó sẽ quay lại điểm xuất phát.
Nhưng cuộc sổng của bà không giống quy luật ảo, nó giống như bánh xe lỗ
chỗ, chỗ thì hỏng, chỗ lành, chẳng có cái gì thực và thẳng cả.

Nhưng nó có rất nhiều, rất nhiều màu sắc.

Bà mở mắt và cánh cổng đó mở ra, một cửa biển, mùi hương hồng biển,

ngọt và hồng, những hạt cát ấm áp dưới chân, những đợt sóng lăn tăn trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.