- Mày có nghĩ là cô ấy có con không?
Yakov nhún vai.
- Tao hy vọng là không - Nó nói và nhìn ra phía cầu thang trống trơn, căn
phòng đó lại đóng cửa.
Nó bò ra khỏi chỗ trú ẩn và nói:
- Tao đói rồi.
Như đầu bếp đã đoán, buổi chiều u ám ngột ngạt nhanh chóng kéo theo
một cơn biển động. Không phải là bão to nhưng cũng đủ lớn khiến tất cả
hành khách, người lớn và trẻ nhỏ đều vào trong cabin. Aleksei thì quá thích
điều này, tất cả những điều tuyệt diệu nhất trên thế giới cũng không thể kéo
nó ra khỏi chăn được. Bên ngoài trời thật ẩm ướt và lạnh lẽo, sàn tàu thì
trơn, và nó chẳng thích mò mẫm trong bóng tối, những góc tối ẩm thấp chỉ
thích hợp với Yakov thôi, còn nó thích nằm trên giường. Nó thích cái chăn
mềm mãi mãi.
Suốt cả buổi sáng, Yakov cố gắng kéo Aleksei ra khỏi cái giường êm ái,
năn nỉ nó cùng đến miền đất bí mật nhưng cuối cùng Yakov đành bỏ cuộc
và đi một mình. Nó quay lại một hai lần xem liệu Aleksei có đổi ý không
nhưng nó đã ngủ cả buổi chiều, qua cả bữa tối và ngủ thẳng cẳng đến tận
sáng hôm sau.
Ban đêm, Yakov tỉnh dậy và cảm thấy ngay có cái gì đó lạ lùng khác
thường. Đầu tiên nó không biết là cái gì, có thể là một cơn bão chăng? Nó
có thể cảm thấy con tàu đang lắc lư. Sau đó nó nhận ra là tiếng động cơ thay