láu lỉnh của họ đã gợi lên trong nàng những gì mà anh ta thường làm với
nàng giống như vậy. Cảm giác của nàng giờ không phải là ghen tuông vì
nàng quá tin chắc về tình yêu của anh ta. Rồi nàng kinh hoàng, không biết
sự thu hút thần bí nào đang lôi anh ta đi xa nàng. Nàng cảm thấy bất lực
trong sự đấu tranh để chiến thắng chúng và giành anh ta về với mình.
Nàng đã dâng tặng anh ta tất cả những gì nàng có - nhưng nào có thể so
sánh với những quà tặng khác của cuộc sống dành tặng cho anh ta? Bây giờ
nàng hiểu trường hợp của các cô gái và những việc tương tự đã xảy ra cho
họ giống như nàng. Họ cho tất cả những gì họ có, nhưng vẫn chưa đủ: điều
đó không thể mua gì hơn ngoài vài khoảnh khắc.
Cái nóng tăng lên đến nghẹt thở, nàng cảm thấy nó dội xuống nàng
những đợt cháy âm ỉ. Những gương mặt đông đúc trong sảnh đường bắt
đầu nhảy múa như những hình ảnh lóe lên trên màn hình ở Nettleton. Trong
khoảnh khắc, hình ảnh trang nghiêm của ông Royall chỉ còn lại lờ mờ. Ông
tiếp tục ngồi phía trước cây đàn phong cầm, ông ngồi sát vào nàng, đôi mắt
nhìn nàng. Cái nhìn của ông như chọc thủng trung tâm cảm xúc đang bối
rối của nàng. Một cảm giác suy nhược cơ thể lan khắp người nàng - nàng
sợ đến chết. Ánh sáng của những giờ khắc bốc lửa trong ngôi nhà nhỏ quét
lại trên nàng một nỗi lo sợ cực kì.
Nàng cố gắng không nhìn người giám hộ mình, rồi thấy cuộc chuyện trò
của người họ hàng nhà Hatchard đã dừng lại, và ngài Miles lại nói trong
điệu bộ như con chim đang vỗ đôi cánh của mình.
Những lời trong đoạn kết của bài diễn văn bềnh bồng trong trí óc bối rối
của nàng. “Một sự bội thu những kỉ niệm thiêng liêng. Một giờ được thánh
hóa mà trong đó, những khoảnh khắc thử thách, những ý tưởng của các bạn
sẽ quay trở về một cách sùng tín.”