MÙA HÈ - Trang 79

sàng chưa?”, rồi ông trở lên phòng ăn, nơi đó Charity đã ngồi sẵn. Đĩa của
Harney vẫn đặt chỗ thường lệ, nhưng ông Royall không giải thích về sự
vắng mặt của anh ta, và Charity cũng không hỏi. Cơn xúc động bồn chồn
của đêm trước đã lụi tàn, nàng tự nói với mình rằng anh ta đã đi rồi. Anh ta
thờ ơ, hầu như là tàn nhẫn nữa, và bây giờ cuộc đời nàng lại sa vào cái hố
sâu mà trước đó anh ta đã kéo nàng lên. Trong chốc lát nàng cười khinh bỉ
chính mình đã không biết sử dụng mưu mẹo để giữ anh ta lại.

Nàng vẫn ngồi bàn cho đến khi bữa ăn xong để ông Royall không chú

ý việc nàng rời bàn, nhưng khi ông đứng lên, nàng cũng đứng lên mà không
chờ giúp Verena dọn dẹp. Nàng chạy một mạch lên cầu thang, và ông gọi
nàng trở lại.

“Tôi nhức đầu. Tôi phải đi nằm.”

“Anh muốn em xuống đây trước, anh có một vài điều để nói cho em

đây.”

Nàng biết những gì ông nói sẽ làm nàng nhức đầu lắm, nhưng khi nàng

quay trở lại, nàng thu hết can đảm cuối cùng để tỏ ra mình dửng dưng.

Ông Royall đứng giữa căn phòng, đôi lông mày rậm nhô ra, hàm dưới

hơi run run. Lúc đầu nàng nghĩ ông đang say, nhìn kỹ thì ông tỉnh táo
nhưng bị khuấy động bởi một tình cảm sâu sắc và lạnh lùng, hoàn toàn
không giống những cơn giận nhất thời thường ngày của ông. Bớt chợt nàng
hiểu rằng, cho đến bây giờ nàng thật sự chưa bao giờ chú ý hay nghĩ về
ông. Ngoại trừ vào lúc ông bực bội thì đơn thuần ông có nàng bên cạnh. Đó
là trung tâm thật sự của cuộc sống không thể nào khác được, không thú vị
cũng giống như bản thân của North Dormer, hay bất cứ điều kiện nào khác
vì số mệnh đã dành sẵn cho nàng rồi. Nàng quan tâm ông chỉ vì mối liên hệ
mà thôi và chưa bao giờ đoán biết được tình cảm riêng tư của ông. Theo
bản năng nàng nhận thấy ông sẽ không gây phiền cho nàng theo cái cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.