MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 117

này lên tỉnh.

Thế là đủ, bọn đàn em của Điển thi sĩ chỉ cần biết có thế. Được tin rồi,

họ vội vàng về cấp báo cho Điển biết.

Điển lập tức đi sang ngay Nhã Nam cho Cẩm Hứa Chử hay tin.
Lúc này anh em Quắc, Ngạn và cô Dậu đã có mặt tại nhà Cẩm Hứa Chử.

Cả bọn anh em bên Yên Thế cũng vẫn đủ mặt.

Họ đã sửa soạn xong xuôi mọi việc để chỉ chờ được tin đích xác ngày

giải Đẩu lên tỉnh là họ thi hành kế hoạch.

Họ vẫn cho người nghe ngóng trên con đường Yên Thế đi Lạng Giang

để đề phòng có sự gì bất trắc họ còn kịp đề phòng.

Đêm hôm đó tất cả mọi người đều vác cuốc xẻng ra đi, cho tới gần sáng

họ mới về. Không ai biết họ đi đâu, hỏi cũng không ai nói.

Và đêm hôm sau cũng thấy họ ra đi một lúc lại trở về.
Cho đến gần sáng thì họ lại kéo nhau đi hết, kể cả cô Dậu.

Hôm đó là một ngày đẹp trời. Nắng nhưng không nắng gắt, có gió mát

dịu.

Trên con đường Yên Thế đi Lạng Giang, tại một quãng cách khu núi

không xa, có một cánh đồng không rộng lắm, nhưng cũng đủ cho tầm mắt
nhìn chưa tới hết.

Ngay bên cạnh đường dựng lên không biết tự bao giờ một chiếc quán lợp

ngói. Đây là nơi dân đồng quê, trong lúc làm đồng buổi trưa thường lên
nghỉ ngơi để tránh nắng mà cũng là nơi để khách bộ hành ghé vào nghỉ
chân sau một quãng đường dài.

Phong cảnh nơi đây quang đãng tuy có núi rừng bao phủ ba mặt.
Những ngọn núi cao chót vót với cây muôn màu sắc, xanh đậm, xanh

nhạt, xanh lục, xanh dương, và lẫn giữa những màu xanh là màu vàng của
những cây gần rụng lá, màu xám của đá rừng và màu đỏ của đất núi.

Sáng sớm và chiều ở ven rừng có những làn khói lam bốc lên từ mấy

ngôi nhà tranh ẩn dưới những chòm lá, đó là nhà mấy người tiều phu đốt
than, đốt củi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.