MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 119

- Rất mong cho cô đắt hàng để hàng ngày chúng tôi được ăn quà của cô.
Hôm đó, ngoài cô bán hàng mới lạ, người ta lại bắt gặp ở quán hai thanh

niên khỏe mạnh, không biết ở đâu lại ngồi nghỉ chân ở quán. Hai thanh niên
này, tới sau cô hàng độ một lúc. Hai chàng trông ăn mặc gọn ghẽ, tới ăn bún
của cô bán hàng, vừa ăn vừa ghẹo cô ta.

Lúc bây giờ cũng chín mười giờ sáng. Mặt trời đã lên cao, nắng đã hơi

gắt. Khách nghỉ chân ở quán cũng như những người làm đồng, lai rai có
người ăn quà và hỏi chuyện đùa giỡn cô hàng.

Với ai cô hàng chỉ lấy nụ cười đáp lại. Không làm mặt nghiêm trang

cũng không tỏ ra lơi lả.

Vừa lúc ấy, từ phía phủ Yên Thế, đi tới một tốp năm người. Tới gần

người ta nhận ra đó là bốn người lính có súng ống dẫn một người tù nhân
chắc là để giải lên tỉnh.

Người trong quán bàn tán:
- Chẳng biết người kia tội tình gì mà lại những bốn người vừa cai vừa

lính giải.

- Giải một tù nhân, một người lính là đủ.
- Quan phủ Yên Thế cẩn thận quá!
Lúc bấy giờ bọn cai lính này vừa đi qua quán.
Cô bán bún riêu, đứng trước cửa quán tươi cười chào:
- Chào ông cai! Chào mấy thầy quyền!
Thầy cai nhìn lên, mắt trợn tròn vì nhan sắc và vẻ quyến rũ của cô bán

bún riêu.

Cô hàng cười:
- Mời ông cai và ba thầy vào quán xơi quà, trời đang nắng, đi đâu mà

vội.

Người cai nhìn ba người lính ngần ngại.
Ba người lính cũng nhìn cô hàng, rồi nhìn nhau. Một người nói khẽ với

thầy cai:

- Trông con bé kháu khỉnh quá! Thầy cai thử vào ăn quà rồi nghỉ chân

xem sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.