MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 120

Chính ý thầy cai cũng muốn vậy, nay lại được anh lính dưới quyền nói

vào thì thầy ưng ý lắm.

Thầy cai bảo ba người lính:
- Ừ, ta vào nghỉ chân một lúc cho đỡ nắng. Nhưng anh em phải coi

chừng thằng tướng cướp này mới được.

Một người lính nói:
- Nó có chạy lên trời. Chân bị xích tay bị trói, nó còn làm gì được. Lôi

thôi cho nó hưởng mấy viên đạn.

Cô hàng lúc đó lại thúc giục:
- Mời ông cai và mấy thầy! Bánh đúc, bún riêu của em ngon lắm.
Thầy cai và ba thầy quyền đẩy tù nhân vào trong quán. Một người lính

lấy ra chiếc xích, xích hai chân tù nhân lại. Hắn nói:

- Cẩn tắc vô áy náy, người anh em chịu khó một chút nhé! Chúng tớ ăn

quà xong, chúng tớ lại cởi cho mà đi.

Thầy cai và ba người lính đều ăn quà. Mặt các người không rời khỏi cô

hàng. Thầy cai cất giọng chớt nhả hỏi:

- Cô em xinh đẹp thế này mà lại đi bán bún và bán bánh đúc sao?
Cô hàng đáp:
- Nhà nghèo, em phải đi kiếm ăn chớ!
Thầy cai hỏi sát:
- Cô em muốn làm bà cai không?
Cô hàng e thẹn, che miệng đáp:
- Chỉ sợ ông cai không có lòng thương thôi!
Không ai để ý tới tù nhân.
Ngay từ lúc tới chiếc quán, thấy cô hàng đón mời người cai và ba người

lính, mắt tù nhân đã sáng lên nhìn cô ta. Cô liếc nhìn vào trong quán. Mắt tù
nhân nhìn theo. Một vẻ vui mừng thoáng hiện trên nét mặt hắn.

Hai thanh niên ngồi nghỉ ở trong quán lúc đó đứng lên, một người tiến

tới gần chỗ tù nhân ngồi, rồi nói bâng quơ một câu:

- Kìa người anh em! Có anh em đón mà!
Không ai để ý tới câu nói bâng quơ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.