MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 133

Hắn không bắt tội bọn cai để mất súng.
Hắn chỉ bảo:
- Thôi bọn bây cố gắng mà lập công chuộc tội. Bản quan sẽ trình quan

Công sứ khoan dung cho tội mất súng và mất tù, nhưng bọn bây phải cùng
bản quan đi lùng bắt cho bằng được bọn cuồng khấu này.

Đúng như lời Vận đoán, viên tri phủ khinh thường bọn Cẩm Hứa Chử.

Hắn tự ý là biết chút võ nghệ, và chính ông Đề Thám không còn nữa, bọn
dư đảng không có chi đáng lo ngại.

Hắn luôn luôn xông xáo đi tuần, và lùng trong các đường rừng. Nhiều

người đã bị hắn bắt oan, và đều bị hắn giải tỉnh để lập công với viên Công
sứ.

Những buổi đi tuần trong rừng, hắn có đem theo mấy người lính tráng và

súng ống, không phải vì hắn sợ ai, nhưng chính để nếu có gặp ác thú thì sẵn
có những tay súng đó trừ đi.

Hắn bảo:
- Bọn cướp rừng bản quan coi thường! Chúng nó liệu được mấy hơi.

Chúng có thể bắt nạt mấy người cai lính ngờ nghệch được, chứ gặp bản
quan là số của chúng đã đến ngày hết, vận của chúng đến ngày cùng. Bản
quan cho lính tráng đi theo vì đi tuần thì phải có lính, thật không phải vì sợ
bọn chúng. Vả lại lính tráng sẵn có súng, gặp ác thú hạ được một vài con
cũng hay.

Mỗi cuộc di chuyển của viên tri phủ đều bị bọn Cẩm Hứa Chử và Đẩu

Phàn Khoái biết hết, kể cả sự khinh thường của hắn.

Cẩm Hứa Chử bảo anh em:
- Thằng bồi Tây này hết phúc đức rồi. Ta cũng cần sửa nó cho xong, để

bọn ta còn lo chuyện khác quan trọng hơn.

Thực ra muốn hạ viên tri phủ, khó không phải khó, mà cũng không phải

dễ dàng, vì chúng anh hùng còn muốn kể tội hắn trước khi bắt hắn đền tội.
Mọi người vẫn theo dõi sự đi về của hắn, nhưng chưa tiện hành động vì
chưa có dịp thuận tiện hẳn. Vả chăng, năm sáu tay súng của hắn tuy không
đáng ngại, nhưng điều gì cũng vậy, cẩn tắc vẫn vô áy náy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.