MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 134

Viên tri phủ thì vẫn cứ phởn phơ, coi người bằng nửa con mắt, mục hạ

vô nhân, ngoài các quan Tây quan tỉnh của y, y không còn biết có ai nữa!

Cho đến một ngày y lên tỉnh để dự cuộc hội thương hàng tháng giữa các

quan trong tỉnh.

Mỗi khi lên tỉnh xưa nay y vẫn dùng xe hơi. Thời đó xe hơi rất hiếm,

nhưng những hạng quan lại khéo bợ đỡ như y, ai nấy đều có xe hơi cả.

Xe hơi y chỉ dùng khi nào đi xa, lên tỉnh, về Hà Nội, hoặc đi thăm bạn bè

ở phủ huyện khác.

Từ Yên Thế đi tỉnh, thuộc địa phận phủ Lạng Giang, y phải qua con

đường liên tỉnh có cái quán mà chính bọn Hứa Chử đã đánh tháo cho Đẩu
Phàn Khoái ở đây.

Như đoạn trên đã nói, đường này đi qua một khuỷu rừng rồi đến một

quãng đồng trước khi tới tỉnh.

Từ phủ tới tỉnh, xe hơi đi bon bon có bao lâu, chỉ mười lăm hai mươi

phút là tới nơi.

Mỗi lần dùng xe, viên tri phủ đều có tài xế lái. Những khi lên tỉnh, y

thường mang theo vài người lính cho oai vệ và có người sai phái trong khi ở
tỉnh. Có lính đi tất nhiên phải có súng.

Hôm đó y lên tỉnh, cũng như thường lệ, y có hai người lính đi kèm đóng

vai vệ sĩ lúc đi đường, và vai sai vặt khi đến tỉnh.

Trước khi y đi, một nhân viên trong phủ nhắc:
- Bẩm quan lớn, có lên tỉnh xin quan lớn coi chừng có khi bọn Nguyễn

Văn Lâm chúng bắt gặp quan lớn.

Viên tri phủ cười nửa miệng nói:
- Gặp tôi thì chúng nó làm gì? Có phúc đức nhà chúng nó hết nếu chúng

trêu vào tay tôi! Thầy phải hiểu, một mình tôi chấp một chục thằng.

Rồi y duỗi tay ra lại co vào lấy gân bảo:
- Đứa nào giỏi cứ trêu vào tay này, chỉ vài miếng võ nhỏ là khối thằng

vong mạng!

Rồi viên tri phủ ra đi, đi bình yên cho tới tỉnh.
Như thường lệ, mỗi lần tới tỉnh, sau buổi hội thường y cùng các đồng

liêu họp nhau tại nhà viên tri phủ Lạng Giang, tức là tri phủ sở tại để cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.