MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 136

Viên tri phủ tuy nghe nhưng không đáp lại. Y cũng thấy lời viên tài xế là

đúng!

Xe vẫn đi, đi suốt từng quãng đường, rồi lại từng quãng, cánh đồng đã

hết và xe đã bắt đầu rẽ để đi vào quãng đường giữa khu rừng, một bên là
rừng rậm với những cây cao đen lùm lùm dưới trời đêm, còn một bên là
rừng đã bị phá với những bụi mới mọc lại, chỗ thưa chỗ dày, chỗ cao chỗ
thấp.

Với trời đêm, con đường có một vẻ bí mật ghê gớm! Không một bóng

người. Chỉ thỉnh thoảng vài con thú rừng chạy vụt qua đường, hoặc một đôi
con ngơ ngẩn đứng nhìn vào ánh đèn xe đang chiếu về phía chúng.

Hai người lính trông thấy những con vật đó muốn nổ súng lắm, nhưng xe

đang chạy nhanh, bắn sao trúng được, vả lại có viên tri phủ ngồi đó, họ đâu
có dám, trừ khi chính viên tri phủ ra lịnh.

Rừng đen đen âm u bí hiểm. Một vài tiếng hú của thú dữ âm vang át hẳn

tiếng máy xe đang chạy.

Ánh đèn xe quét từng vệt dài trên đường, và xe bon bon bốn bánh lăn

tròn, nuốt từng quãng đường như ngấu nghiến, người tài xế ngon tay lái,
phóng xe cho mau để chóng về tới phủ.

Viên tri phủ vẫn tựa đệm xe mắt lim dim ngủ gà ngủ vịt. Hắn chẳng

buồn ngó lên, cũng chẳng buồn nhìn ra ngoài. Không nói chi trời tối, con
đường Lạng Giang đi Yên Thế hắn đã thuộc từng quãng, chẳng có chi đáng
cho hắn ngắm, dù xe có đang chạy giữa ban ngày, huống chi là ban đêm tối
mò mò.

Hắn đang lim dim, bỗng một tiếng “rầm” thật là mạnh làm hắn giật mình

và người tung bổng lên.

Xe đang đi bỗng lảo đảo, và tay lái không còn kìm hãm được nữa, lảo

đảo như tụt xuống một khe hố đào sâu ở giữa đường và cứ theo khe hố bò
mạnh vào lề đường húc đầu vào một gốc cây!

Xe hỏng máy chăng? Người tài xế lái xe ngủ gật chăng?
Không phải và không phải! Máy vẫn chạy đều không hỏng và người tài

xế cũng tỉnh táo lắm, không hề ngủ gật mảy may!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.