MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 30

Bác tôi bảo anh tuần đinh kia dẫn anh tuần đinh Hổ về đình, lát nữa bác

tôi sẽ có thuốc đắp.

Ba bố con bác vẫn nhìn bọn cướp đi với sự ấm ức trong lòng.
Chúng vẫn rầm rộ đi với ánh hồng sáng tỏ trong đêm tối.
Ồ! Mà này lạ, sao tự nhiên chúng lại đứng lại thế kia?
Chúng đứng lại thật! Phải chăng dân làng bên nghĩ tình hàng Tổng đã ra

đón đánh bọn cướp chăng?

Bọn cướp dừng lại! Không phải vì có dân làng bên ra đón đường chúng,

mà chỉ vì chúng thấy ở giữa đường chúng đi có một người đang hiên ngang
như chờ đợi chúng. Ai vậy, ai dám quá liều thế? Ai mà gan hơn gan tướng
cướp vậy? Ra người đó không sợ chết sao?

Tên tướng cướp đang đi đoạn hậu lại tiến lên đầu. Hắn để ý đến bóng

người đứng giữa đường. Người này đầu chít chiếc khăn tai chó, mặc bộ
quần áo dạ hành đen và chân đi đôi giày vải. Người này không có khí giới
gì trong tay, nhưng dáng điệu rất đường hoàng lẫm liệt.

Tên tướng cướp hỏi:
- Tên kia là ai? Sao không tránh đường để các quan đi?
Người kia đáp lại:
- Các quan hách nhỉ? Các quan muốn đi cứ việc đi, đi không lọt thì bỏ đồ

đạc lại.

Giọng nói khinh bạc của người kia làm cho tên tướng cướp tức sôi ruột.

Y nói:

- Nhà ngươi nhất định cản đường bọn ta? Thế thì nhà ngươi kém phúc

đức lắm! Nhà ngươi muốn nóng về chầu tiên tổ hay sao vậy? Hay nhà
ngươi không biết bọn ta là ai?

Tiếng người kia đáp lại một cách chậm rãi như khiêu khích:
- Ta biết bọn ngươi lắm chứ! Ta biết rõ cả ngươi là Cẩm Hứa Chử ở Nhã

Nam nữa nhưng ta đâu có sợ lũ ngươi.

Tên tướng cướp giật mình, và cả bọn cướp cũng giật mình. Người đón

đường kia là ai mà biết rõ bọn chúng vậy. Chắc phải là một tay chơi ghê
gớm lắm! Không là tay chơi ghê gớm lắm sao lại dám ngang nhiên đón
đường bọn cướp với trong tay không một tấc sắt. Anh hùng thật! Không là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.