MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 88

của Phẩm chỉ có thể sượt qua đầu Vận mà không bao giờ đâm được vào
người Vận.

Vận quay lại nhìn Phẩm mỉm cười giữa tiếng reo mừng của mọi người.

Phẩm khen:

- Đàn anh thật là tuyệt diệu!
Vận cũng khen lại:
- Đàn anh phóng mác cũng tuyệt diệu!
Hai người lại cười. Và bây giờ đến lượt Phẩm quay mặt đi để Vận phóng

lại một ngọn mác.

Phẩm ung dung bảo Vận:
- Xin mời đàn anh.
Nói xong Phẩm quay đi, cũng với một điệu bộ lơ đãng như không để ý

tới ngọn mác sắp phóng của Vận.

Vận ấn mạnh ngọn mác để uốn cong cán và nhắm ngang hông Phẩm

phóng tới. Trong lúc Vận nhắm như vậy thì Phẩm vẫn như không để ý tới
ngọn mác sắp bắn vào ngang hông mình. Phẩm vẫn ung dung nhìn đàn
chim bay trên trời, và như đang hít thở mạnh không khí trong lành của trời
đất.

Vút! Ngọn mác của Vận đã phóng ra và đã hướng người Phẩm lao tới.

Người đứng xem lo thay cho Phẩm, vậy mà Phẩm vẫn điềm nhiên như
không.

Chát! Thôi rồi! Hẳn là ngọn mác đâm vào xương hông của Phẩm nên

phát ra tiếng đụng nhau như vậy?

Không phải! Đó là ngọn mác của Phẩm đã dùng để gạt ngọn mác của

Vận lao tới.

Lúc bắn mác, Vận dụng tâm bắn thấp đi để ngọn mác lao vào ngay hông

Phẩm. Nghe lối mác buông ra để bắn đi, Phẩm biết sự nguy hiểm của ngọn
mác. Ngọn mác đi thấp quá, ngồi xuống không tránh được. Muốn tránh,
hoặc là phải nhảy cao lên, hoặc là ngã nghiêng ra. Phẩm đã không tránh mà
lại dùng ngọn mác của mình đưa gạt mạnh ngọn mác của Vận. Ngọn mác
của Vận đụng vào ngọn mác của Phẩm, tuy không rơi xuống vì sức đang đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.