MÙA THU QUEN NHAU - Trang 107

Nhược Lan nhận thấy cử chỉ của mình hơi quá đáng nên nàng gượng cười
nói:
- Giọng hát đó ủy mị lắm.
Cử chỉ của Nhược Lan khiến cho con nàng ngơ ngác, cô ta không rõ chẳng
biết ai làm cho má nàng giận.
o0o
Thu Phàm đã tìm khắp trong nhà hàng mà chả thấy Thu Hà ở đâu cả, cuối
cùng chàng đến quầy thơ ký mượn điện thoại quay lại số nhà của Thu Hà,
hỏi kỹ lại số điện thoại đó ở trên lầu tám của nhà hàng này.
- A lô, tôi đây, anh là Thu Phàm đó hả? Hồi nãy tôi ngồi đợi anh ở dưới lầu
lâu lắm nhưng không thấy anh đến cho nên tôi mới lên lầu ngồi chờ điện
thoại của anh đây. Ừ anh có lên đây không? Bây giờ là giờ cơm, ở dưới đó
người ta đông lắm, anh lên đây chúng ta nói chuyện tự do hơn.
Thu Phàm nhận thấy giọng nói của Thu Hà cũng vẫn như xưa nhưng có vẻ
già dặn hơn, Bây giờ chàng ngồi thang máy lên lầu. Nhà hàng này sang
trọng thật, trên lầu tám rất yên tịnh, dãy hành lang rộng rãi trải toàn thảm
màu hồng nhạt. Ở tại cuối dãy hành lang có một căn phòng chỉ dẫn, trước
bàn có một người ngồi túc trực ở đó để chờ khi có khách hỏi điều chị Gặp
Thu Phàm bước đến người trực lễ phép đứng dậy hỏi:
- Thưa ông tìm ai ạ?
- Tôi tìm phòng 804.
- Đây nầy, quẹo trái căn thứ nhì.
Bước tới căn phòng thứ nhì Thu Phàm gõ cửa. Giọng nói phụ nữ trả lời:
- Mời vào.
Thu Phàm xô cửa bước vào, mắt chàng chợt sáng lên, trong phòng trang trí
đẹp đẽ biết mấy, chiếc giường trải bằng nhung màu xanh. Nhà hàng này tuy
là một nhà hàng lớn trang trí theo hiện đại hóa, nhưng trong phòng lại trang
hoàng theo kiểu gia đình Nhật bản cổ xưa, thậm chí đến cửa sổ cũng làm
theo kiểu Nhật. Thu Phàm ngồi xuống salon, chàng cảm thấy êm như ngồi
trên đống gòn.
Thu Hà mặc bộ đồ ngủ Đại Hàn, bông hoa màu mè thật đẹp mắt, cái vẻ đẹp
của trang sức đã che khuất thân người mập mập của nàng. Thu Hà chải tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.