MÙA THU QUEN NHAU - Trang 127

- Thưa má, má phải để cho giáo sư nói hết đã.
Bỗng Mộng Linh nói:
- Nào, chúng ta cạn ly, không có chi cả. Thấy ghét ghê, má tôi cứ nhốt tôi ở
trong nhà hoài, má tôi coi tôi như người tù, còn con Tú là tay sai, là mật
thám của má tôi.
Tú lúc lắc Mộng Linh:
- Chị Linh...
Nhược Lan giận dữ ngồi xuống ghế:
- Tú, con đi châm cho Mộng Linh một ly nước lạnh đổ cho nó uống.
Rồi nàng day sang nói với Thu Phàm:
- Anh cho tôi biết đầu đuôi của câu chuyện này ra sao đi, có phải anh cố
tình đưa con tôi để ép nó uống rượu?
- Tôi chỉ đưa Mộng Linh đi chơi, nhưng tôi không có bắt cô ta uống rượu,
hơn nữa tôi lại đi thăm người bạn... Ở.. nhà hàng.
Nhược Lan đứng phắt dậy:
- Nhà hàng? Anh dám đưa con tôi đi nhà hàng?
- Cô đừng nóng, hãy bình tĩnh nghe tôi nói hết đã.
- Còn phải nói gì nữa, thôi được rồi, đợi con tôi tỉnh dậy hỏi nó sẽ rõ, anh
đừng có cho tôi là người khùng, tôi không muốn nghe lời biện hộ của anh.
Sự nhẫn nại của con người là hữu hạn, sức chịu đựng của Thu Phàm cũng
tới chừng ấy là cùng. Bây giờ chàng mới chợt tỉnh, lòng tốt của chàng cho
ra quả thật vô ích, vì nó không được sự đền đáp, chẳng những thế mà còn bị
người ta nghi xấu cho nữa. Không được sự tín nhiệm của người khác đó là
điều nhục nhã của bất cứ một người đàn ông nào ở trên cõi đời này. Bây
giờ chàng nhìn Nhược Lan đăm đăm, cái nhìn chòng chọc mang một ý
nghĩa như sự kháng nghị không lời, nó là một sự lạnh nhạt. Một lát sau
chàng đứng dậy đi thẳng lên lầu.
Trong phòng khách bỗng nhiên lặng lẽ như một bãi tha ma, bất chợt Mộng
Linh nói lảm nhảm:
- Con không chịu uống rượu, giáo sư đưa con đi chơi, nhưng chỉ nói dối
con Tú là đi xem xinê.
Nghe con mình nói Nhược Lan vội hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.