MÙA THU QUEN NHAU - Trang 143

sự ưu ái của cô, đó là điều quý báu nhất của cuộc đời tôi. Nhưng tôi không
ngờ chỉ vì tôi mà khiến cho gia đình vốn yên tịnh của cô trở nên sóng gió
và rắc rối, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Độ này trình độ học thức và khả
năng lĩnh hội của Mộng Linh đã khá lắm rồi, chỉ cần cháu cố gắng học
hành thì chắc chắn sau này thế nào cũng thành công."
Nhược Lan không thể đọc tiếp tục nữa, nàng ngã người xuống giường và
khóc òa. Rồi chẳng biết nàng thôi khóc tự lúc nào, bỗng nhiên nàng lững
thững xuống lầu:
- Thu Phàm, anh không thể ra đi, anh không thể bỏ chúng tôi ra đi.
Rồi tự nhiên nàng xỉu đi, cả nhà đều quýnh lên như gà mắc đẻ. Tú lo gọi
điện thoại mời bác sĩ, Mộng Linh thì đỡ mẹ vào phòng khách.
Một lát sau Nhược Lan tỉnh dậy hỏi Tú.
- Giáo sư đi từ hồi nào mà tại sao mày không hay biết gì hết vậy Tú?
- Có lẽ giáo sư ra đi khi chúng ta đang ngủ trưa.
Mộng Linh và Tú đều ngơ ngác trước thái độ của Nhược Lan, vì hai cô ta
không ngờ hình bóng của Thu Phàm đã chiếm một địa vị vô cùng quan
trọng trong lòng của má chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.