MÙA THU QUEN NHAU - Trang 145

năm trước đây, bây giờ chàng đem nó trở về với thực tế. Dĩ vãng được như
là chuyện của quá khứ, những gì chưa tới còn đang trong vòng đeo đuổi.
Việc hiện tại là con gái của chàng bây giờ đã lớn khôn rồi, chàng không
muốn tô vào tâm linh của con mình một số màu sắc, chàng không muốn để
cho Tiểu Phàm biết rằng ba của nó là một nhà văn danh không thành mà
công cũng không toại. Nhất là chàng không muốn cho Tiểu Phàm biết rằng
má cô ta đang mang cô ta trong bụng mà đi lấy chồng khác. Những điều
thương tâm đó nên quy tội cho ai? Chung quy cũng tại chiến tranh, chiến
tranh là một tội ác không thể tha thứ được.
Thu Hà buồn buồn nói:
- Em từng trao cả linh hồn cho anh.
- Anh không muốn cho con chúng ta biết rõ chuyện quá khứ của em.
- Yêu nhau là chuyện nhục nhã hay sao?
- Nhưng chúng ta thì khác, em giàu có, anh nghèo khổ, em là thương gia,
anh là nhà văn, tất cả đều thay đổi cả rồi.
- Phải chăng cả con tim của anh nữa?
Trầm ngâm một lát rồi Thu Phàm nói:
- Thu Hà, anh nhìn nhận anh đã thay đổi, nhưng chẳng phải anh đã yêu kẻ
khác mà là anh đã thất bại.
- Em không biết ý của anh nói gì?
- Chúng ta có một quá khứ tốt đẹp, mà cái ấn tượng tốt đẹp đó còn tồn tại
trong tâm não của chúng ta, chính vì thế, bao nhiêu năm, ngày đêm em
tưởng nhớ đến anh, nhưng bây giờ đã gặp lại nhau rồi thì sao?
- Chúng ta có thể cử hành hôn lễ.
- Cùng giường mà không cùng tâm tư thì thử hỏi làm sao thành chồng vợ
được?
Lời nói của Thu Phàm có ý như mỉa mai, nhưng đó chính là chàng mỉa mai
chàng.
- Thuở giờ em chưa nài nỉ bất cứ một người đàn ông nào cả, chỉ ngoại trừ
anh thôi. Xin anh nói thật cho em nghe, phải chăng anh đã yêu con vũ nữ
kia?
Thu Phàm ngơ ngác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.