MÙA THU QUEN NHAU - Trang 152

một điều bí ẩn, là một số nhược điểm của bản tính con người biểu lộ nó
trong bóng tối. Nếu dám cho mọi người biết, ban đầu chẳng qua bị một số
người lấy đó làm đề tài chế giễu, nhưng chẳng có gì gọi là tội. Chẳng hạn
như một tên ăn trộm nào đó đã để ý chiếc áo của người kia, vì muốn chiếm
đoạt chiếc áo đó, người ăn trộm đã tìm cách đánh cắp chiếc áo tuy không
có ai biết, nhưng chính tên trộm đó không sao tránh khỏi sự cắn rứt của
lương tâm và phủ nhận tội lỗi của mình. Rồi một ngày nào đó, tên trộm
dám thú thật với người mất áo rằng tôi rất thích chiếc áo của anh, nhưng tôi
nghèo, không có tiền mua nên tôi đã đánh cắp chiếc áo của anh, bây giờ tôi
ăn năn hối hận, bởi thế tôi mang trả lại anh. Nếu anh ta nói như thế thì tội
lỗi kia tức khắc được xí xóa đi, có lẽ chủ áo còn khen ngợi tánh can đảm
của anh ta nữa là đằng khác. Nhược Lan thầm nghĩ như vậy và nước mắt
nàng tự nhiên trào mi.
Ngay khi ấy có tiếng bấm chuông, Mộng Linh vội chạy ra mở cửa. Vừa
thấy Hồng cô bé bĩu môi nói:
- Ông đến đây làm gì? Nếu không phải đánh lộn thì đòi tiền, ông đã làm
cho má tôi giận muốn chết mất rồi.
- Sao Mộng Linh lại trách tôi? Nghe nói ông giáo sư gì đó đã đi rồi phải
không?
- Tại sao ông biết?
- Tại sao tôi không biết, sao cô không hỏi thăm coi tôi là ai. Thật ra thứ bài
học của cô tôi còn dư sức dạy nữa, hồi xưa tôi là...
- Ông câm mồm đi, nếu không có việc gì thì đi về để tôi đóng cổng lại.
- Tôi đến đây tìm má cô có chút việc.
- Má tôi bệnh rồi, má tôi không tiếp hạng người như ông, tôi không thể để
cho ông chọc tức má tôi biết chưa?
- Bệnh thiệt không? Phải chăng đã tương tư ông giáo sư?
- Cút đi ngay, tương tư ai kệ người ta, quan hệ gì đến ông?
- Tôi muốn thăm má cô mà.
- Không được.
- Tôi khuyên cô nên biết điều một tí, cô có biết giữa tôi với má cô có mối
liên hệ như thế nào không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.