MÙA THU QUEN NHAU - Trang 19

má nàng cho nàng đi học khiêu vũ hay là đi học hát thì hơn. Giáo sư của
nàng cũng từng nói như vậy, giáo sư khen nàng có thiên tài về âm nhạc, nếu
nàng chịu khó luyện thì chắc chắn nàng sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng.
Khi nghĩ tới hát thì nàng cảm thấy thích thú hơn học chữ nhiều. Đã có
người khích lệ nàng, khen ngợi nàng, nàng cảm thấy đó là điều vinh hạnh,
học chữ mà làm gì? Học nhiều quá có khi trở nên điên mất, nghĩ thế bỗng
dưng nàng cười, nàng cho rằng nàng đã thắng trận rồi, nàng lắp bắp:
- Những người học cao đều mắc bệnh thần kinh.
Một lát sau Mộng Linh ngững đầu lên nhìn đàng trước rồi nàng như chợt
tỉnh hỏi tài xế taxi:
- Ông đưa tôi đi đâu thế?
- Cô mới nói đưa cô đi bệnh viện thần kinh mà?
- Bệnh Viện thần kinh cái gì? Tôi về nhà.
- Thành phố Đài Bắc chỉ có một bệnh viện thần kinh thôi, bệnh viện đó ở
tại Bắc Đầu, con đường nầy là đúng rồi. Thưa cô tôi không phải hạng người
bất lương thấy cô không biết đường rồi cho xe chạy vòng vòng để đồng hồ
nhảy nhiều tiền đâu?
- Không phải thế ông ơi, tôi nói…thôi ông cho xe quẹo trái, thật chán ghê.
Bác tài xế cũng không kém lẩm cẩm:
- Còn trẻ mà tại sao cô nóng tính quá vậy?
Mộng Linh nói:
- Tôi bỏ tiền ra ngồi xe hay là để nghe ông xài xể?
Bỗng tài xế thắng xe lại nói:
- Xin mời cô xuống xe.
- Sao? Tôi trả tiền mà ông không chịu đưa tôi à?
- Mời cô ngồi xe khác, xe của tôi chở không nổi cô.
- Ông nói thế nghĩa là sao?
Tài xế nói:
- Cô là con cưng, xe tôi không chở con cưng.
Bất đắc dĩ Mộng Linh phải xuống xe và chặn một chiếc xe khác. Khi về
đến nhà thì đã tám giờ tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.