MÙA THU QUEN NHAU - Trang 20

QUỲNH DAO

Mùa Thu Quen Nhau

Chương 4

Quả thật, con người nhờ ngôn ngữ để bày tỏ tình cảm, sự giao đàm giữa
Thu Phàm và Nhược Lan chỉ hơn một tiếng đồng hồ thế mà hai người
dường như đã thông cảm với nhau lắm. Họ bàn luận với nhau những tác
phẩm làm chấn động dư luận hiện nay, họ nói đến những nhà thơ của Ấn
Độ, của Nhật Bổn, và phong trào "Híp Pi" ở Hoa Kỳ, rồi họ cũng nói đến
vấn đề hội họa của Trương Đại Thiên ở Đài Loan, họ cũng bàn đến trình độ
quốc văn của Mộng Linh nữa.
Nhược Lan cảm thấy trong người nhẹ nhõm, vì nàng tưởng rằng cái trách
nhiệm giáo hóa con mình có thể giao cho Thu Phàm đảm nhiệm. Nàng nói:
- Con bé thông minh thì có thông minh, nhưng lại ham chơi, không chịu
học hành chi cả. Ông Phàm có thể dạy dỗ cháu dùm tôi, cháu hư có lẽ tại
tôi cưng cháu quá mức.
- Xin bà cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết mình giúp cháu tiến bộ.
Nhược Lan nhìn đồng hồ rồi chau mày, trong cảm giác của Thu Phàm, chỉ
một cái nhăn mày của Nhược Lan cũng dồi dào vần điệu, nó sống động như
một bức tranh sơn dầu.
- Tại sao giờ này con bé còn chưa về?
Nhược lan đứng dậy định đi mở cửa phòng đọc sách, khi cánh cửa vừa mở
ra ngoài thì đụng phải Mộng Linh, khiến cho cô ta thiếu điều ngã ngửa ra
đằng sau, vì khi ấy Mộng Linh đang ghé mắt ở lỗ chìa khóa nhìn trộm vào
trong. Nhược Lan reo lên:
- Mộng Linh, con đó hả...
Mộng Linh hơi luống cuống nhưng cười tỉnh bơ:
- Con về lâu rồi má.
- Vào trong chào giáo sư đi con.
Nhược Lan nghiêm nghị nhìn con.
Mộng Linh không dám nghịch ngợm nữa, nàng dưa mắt quan sát Thu Phàm
một lượt, khiến cho Thu Phàm cũng lấy làm lúng túng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.