MÙA THU QUEN NHAU - Trang 63

khi nào cuộc triển lãm bế mạc rồi người ta mới mang đến nhà cho chàng.
- Hồi nãy anh nói muốn đi lãnh “măng đa” nhưng bây giờ tại sao có nhiều
tiền để mua bức tranh này?
- Cô quên tôi là nhà văn hay sao? Người ta cũng biết tên tuổi của tôi rồi, chỉ
cần tôi ký tên nhận mua thì đến khi nào tranh mang đến nhà thì tôi mới trả
tiền có muộn chi.
- Anh làm vậy kỳ quá để tôi trả tiền, nhưng anh cứ để tên đề tặng cho tôi
cũng được có sao đâu.
- Phải cô cho rằng tôi không đủ sức tặng cô bức tranh đó?
Nhược Lan không biết trả lời sao nên nàng ngập ngừng:
- Không... không... phải thế... nhưng tôi...
Thu Phàm nhìn Nhược Lan đăm đăm với thái độ thành thật và dường như
nài nỉ:
- Cô có thể để cho tôi một chút lòng tự tôn của nam nhi tính không?
Nhược Lan cúi đầu và bỗng dưng nàng trở nên yếu ớt, nước mắt chẳng biết
từ đâu trào qua mi chảy xuống má, nàng vội móc khăn lau nước mắt, quả
thật nàng quá mừng và cảm động.
- Xin lỗi Nhược Lan.
- Đừng nói thế anh, em cảm động lắm.
Bây giờ hai người nắm tay nhau, cái nắm tay bất ngờ vô ý thức, cái nắm tay
theo phản ứng của bản năng phản xạ tay nắm tay thật chặt. Rồi bốn mắt
nhìn nhau cười, nụ cười cởi mở và ánh mắt thâm tình.
- Bài thơ trong tranh viết tháo quá anh có đọc được không?
- Dường như đó là một bài cổ thi của nhà thơ nào đó, tác giả mượn bài thơ
đó để diễn đạt tâm trạng tưởng nhớ người yêu.
- Anh đọc một bận cho tôi nghe nào.
- Tôi không biết ngâm thơ cô đừng cười nhé.
Nhược Lan gật đầu, Thu Phàm bắt đầu đọc:
"Du bích hương xa bất tái phùng
Hiện vân vô tích nhậm tây đông
Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt
Liễu thứ trì dường đạm đạm phong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.