MÙA THU QUEN NHAU - Trang 64

Kỷ nhựt tịch liêu thương tửu hậu
Nhất phiên tiêu sách cấm yên trung
Ngư thư dục ký hà do đạt
Thủy viễn sơn dao xứ xứ đồng"
(Chiếc kiệu xanh biếc không còn gặp lại nữa,
mây trên lưng trời phiêu bạt về tây rồi lại đông,
hoa lê rơi rụng trong vườn, và ánh trăng tràn ngập trần gian,
tơ liễu phất phơ bên hồ cá trong cơn gió hiu hiu thổi,
bao ngày tịch liêu và nỗi buồn sau chung rượu,
thơ tình chẳng biết gởi về đâu,
sông núi mênh mông nơi nào cũng như nơi nào).
Bức tranh này đã diễn đạt được tình ý của bài thơ đó.
Nhược Lan nhìn Thu Phàm rồi nhìn đồng hồ nói:
- Gần bốn giờ rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Tôi muốn tìm một nơi nào đó nghe nhạc, cô có thích âm nhạc không?
Nhược Lan trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chúng ta tìm nơi thanh vắng một tí, tôi chán Tây Môn Đình lắm.
- Đến Lam Thiên nhé, ở đó có nhạc cổ điển, nghe nhạc cổ điển có lẽ bổ ích
cho tâm linh hơn.
Thu Phàm dìu ngang hông Nhược Lan xuống lầu, nàng trông thấy người ta
nhìn nàng với ánh mắt thèm thuồng và ngưỡng mộ, chính nàng thì cảm thấy
có phần luống cuống.
Bây giờ hai người đang ngồi trong một góc phòng có ánh sáng vừa đủ để
cho người ta nhìn thấy nhau, Nhược Lan hỏi:
- Anh thường đến đây lắm phải không?
- Chỉ thỉnh thoảng thôi.
- Một mình đến đây phải không?
- Vâng ngồi đây nhắm mắt lại nghe nhạc, hay là trầm ngâm để dệt một giấc
mộng.
- Anh còn tâm tình đi dệt mộng sao?
- Bất cứ ai cũng nên có một giấc mộng, từ trẻ con cho đến thanh niên, thậm
chí những người già cả nữa, cuộc đời là đeo đuổi một giấc mộng mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.