MÙA THU QUEN NHAU - Trang 96

không ít, nhưng tri thức khiến cho tôi ý thức được sự đau khổ của cuộc đời.
Càng suy nghĩ tôi càng thấy sợ hãi, tôi tự hỏi trong suốt cuộc đời đã qua
mình đã làm những gì? Càng nghĩ ngợi thì lòng càng thấy bàng hoàng và lo
lắng, có khi mình cảm thấy mình đang trụy lạc, càng ngày càng sa đọa, và
không có một mảnh lực nào có thể ngăn chận sự sa đọa đó, tôi mất tin
tưởng nơi tôi, nhưng lẽ ra mọi người phải ôm ấp một lý tưởng...
Nhược Lan bị những luận điệu của nhà thơ thu hút nàng nói:
- Anh cho tôi biết lý tưởng của anh.
Thu Phàm thành thật nói:
- Có khi con người có thể lừa dối kẻ khác, nhưng tôi không thể lừa dối
chính tôi, tôi đã mất tin tưởng nơi tôi, hay là tôi hoài nghi về học thức và sự
hiểu biết của chính tôi, trên đường sự nghiệp tôi là kẻ thất bại, trên phương
diện tình cảm tôi là kẻ cô đơn.
- Nhưng anh đâu có ngờ rằng cõi đời này có nhiều người tâm trạng như
anh...
Lẽ ra Nhược Lan còn nói tiếp tâm sự của nàng, nhưng nàng kịp thời dừng
lại và giả đò kêu con để đánh lãng câu chuyện:
- Linh ơi, ở đây cảnh đẹp lắm con ơi, chúng ta ngồi xuống đây nghỉ chân
một lát.
Thu Phàm thầm nghĩ, đêm hôm qua Nhược Lan đã kể cho chàng nghe dĩ
vãng của nàng, chàng cảm thấy giữa họ đều là kẻ chiến bại trong trường
đời, lẽ ra họ phải gần gũi nhau để an ủi nhau, để băng bó vết thương cho
nhau mới phải.
- Anh đang nghĩ gì đó?
Thu Phàm cười:
- Tôi đang tìm ý tưởng để tối nay viết nhật ký, tôi muốn chia xẻ niềm hạnh
phúc trong gia đình cô.
- Thật không?
Nhược Lan mang trái cây ra, Mộng Linh cũng lật đật bước tới khui nước
ngọt.
- Thưa giáo sư, sau khi trở về, xin giáo sư viết một bài du ký về buổi du
ngoạn này đăng trên báo để tụi em xem được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.