MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 155

CHƯƠNG 41

Tôi vừa định quay gót rời đi thì Cindy mở cửa, mặc trên người bộ đồ

ngủ màu hồng, tóc được buộc bằng những sợi dây len. Cô ấy nhìn tôi như
thể trông thấy một xác chết.

“Cậu không sao chứ?” tôi hỏi.
“Tớ hả? Tớ ổn mà Lindsay. Tớ sống ở đây, nhớ không? Có chuyện gì

xảy ra với cậu vậy?”

“Đáng lẽ ra tớ nên gọi điện trước”, tôi nói, ôm lấy cô bạn mình, tận dụng

thời khắc này để kiềm chế bản thân, cố tạo ra vẻ tự nhiên. Nhưng rõ ràng là
Cindy đã có dịp nhìn lướt qua và kịp ghi nhớ nét thất thần trên gương mặt
tôi. Thành thật mà nói, cô ấy trông cũng không ổn chút nào. Nhưng tôi
không biết là mình đang đi đến đây cho tới khi nhìn thấy cô.

“Vào trong di, vì Chúa, hãy ngồi xuống đi Lindsay”, cô ấy nói, nhìn tôi

chằm chằm đầy lo lắng khi tôi ngồi xuống ghế sofa.

Những hộp giấy bìa các-tông được xếp thành chồng đặt dựa vào tường,

lớp lớp giấy bao nổi cộm như bong bóng nước mà khi bóp nhẹ vào, chúng
tạo ra tiếng kêu nghe rất vui tai, nằm nhấp nhô dưới chân tôi.

“Có chuyện gì xảy ra vậy Lindsay? Như Yuki thường nói ‘Trông cậu

giống như vừa được lôi ra từ một đống bầy nhầy vậy.’”

Tôi cố nở một nụ cười gắng gượng “Đó gần giống với cảm giác của tớ

lúc này đấy”.

“Cậu muốn uống gì nào? Trà nhé, thôi có lẽ là thứ gì đó đậm đặc hơn

một chút vậy’.

“Trà sẽ tốt hơn đó”.
Tôi ngã người ra nệm sofa, một lát sau, Cindy từ nhà bếp bước ra, kéo

một chiếc ghế dành để chân, ngồi xuống và đưa tôi một cốc nước. “Nào,
hãy nói cho tớ biết có chuyện gì xảy ra với cậu đi”, cô ấy nói.

Không đùa cợt đâu nhé, Cindy là một người hoàn toàn đối lập với vẻ

ngoài của cô ấy: ăn vận, trang điểm cầu kỳ với toàn phụ kiện màu hồng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.