MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 160

“Mấy người muốn gì?”
“Tôi là trung sĩ Boxer. Còn đây là thanh tra viên Conklin”, tôi nói.

“Chúng tôi có một vài câu hỏi. Không ngại để chúng tôi vào trong chứ?”

“Có, tôi ngại đấy. Mấy người muốn gì?”
Conklin có một cá tính rất hay, nét riêng mà tôi thật sự ghen tỵ. Không ít

lần tôi thấy anh chất vấn mấy kẻ tâm thần giết người tàn bạo bằng sự nhẹ
nhàng, tử tế, một cảnh sát tốt hết mức có thể. Đồng thời anh cũng nhận nuôi
con mèo mướp trong vụ án ở gia đình Alonzo.

“Xin lỗi, anh Calvin”, giờ thì Conklin lên tiếng. “Tôi biết thật không

phải khi làm phiền anh vào sáng sớm chủ nhật, nhưng có một đứa trẻ bị mất
tích mà chúng tôi không còn nhiều thời gian”.

“Vậy thì chuyện đó có liên quan gì đến tôi?”
“Tập quen dần với chuyện này đi Calvin ạ”, tôi nói. “Anh còn đang

trong giai đoạn thử thách...”

“Mấy người muốn xét nhà tôi, có phải vậy không?” Calvin hét lên. “Đây

là một đất nước tôn thờ chủ nghĩa tự do mà. Mấy người đâu có trát lệnh
đâu. Mấy người chẳng có thứ quái gì để chứng minh hết”.

“Anh bắt đầu nóng giận và mất bình tĩnh rồi đó. Nếu trong sạch thì

không việc gì phải ngại cả”, Conklin bảo. “Làm tôi ngạc nhiên và nghi ngờ
rồi đó, anh có biết vậy không?”

Tôi đứng bên cạnh khi Conklin giải thích rằng chúng tôi có thể gọi điện

cho giám sát viên của Calvin, người sẽ cho chúng tôi vào kiểm tra mà
không có trở ngại gì hết. “Hoặc là chúng tôi sẽ đi xin trát khám nhà vậy”,
Conklin tiếp. “Hoặc là cho xe có loa phóng thanh đậu bên lề đường, hét
toáng lên cho hàng xóm của anh biết anh là người như thế nào”. “Vậy...có
ngại để chúng tôi vào không?” Tôi hỏi. Calvin đáp lại vẻ cau có của tôi
bằng ánh nhìn bực bội và bất lực. ‘Tôi chẳng có gì để giấu cả”, anh ta nói.

Và hắn ta bước nép qua một bên, nhường đường cho chúng tôi vào nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.