MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 165

CHƯƠNG 44

Nhà đón khách của ga Transbay là ngôi nhà một tầng bằng bê tông, nóc

cũ kỹ và nằm ngoài trời. Bên trong căn nhà chưa tô tường bị cháy xém đó,
mấy bóng đèn huỳnh quang gần đứt bóng cứ phập phù trên đầu, hắt lên
tường hình bóng mờ mờ của những người vô gia cư đang đóng đô trong cái
chốn ngột ngạt này để tiết kiệm chi phí.

Ngay cả vào ban ngày, nơi này cũng làm ta sởn gai ốc. Tôi thấy mình

cần phải gấp rút tìm ra Madison Tyler và mang cô bé đi khỏi đây càng sớm
càng tốt.

Conklin và tôi nhảy lóc cóc xuống mấy bậc thang dẫn tối tầng dưới của

nhà đón khách, một không gian tối tăm, bẩn thỉu được bao bọc bởi một bức
tường ngắn giữa rạp bán vé và khu vực của bảo vệ.

Hai người phụ nữ da màu mặc quần xanh dương và áo có chữ DỊCH VỤ

BẢO VỆ TƯ NHÂN được may đính vào túi áo, đang ngồi sau bàn làm
việc.

Chúng tôi trình huy hiệu ra và nhanh chóng bước vào.
Phòng bảo vệ được lắp kính hai bên, hai bên còn lại được sơn màu be

giờ đã bám đầy bụi, bên trong có hai chiếc bàn làm việc, có ba cửa thoát ra,
một cửa bằng mã khóa và hai cửa kia thì tự động.

Kia rồi, ngồi cạnh bàn làm việc của trưởng ga là một bé gái có mái tóc

vàng óng đang ngoẹo đầu tựa vào cổ áo mình.

Chiếc áo khoác xanh của con bé mở ra. Cô bé mặc một chiếc áo len dài

tay màu đỏ và quần xanh. Và mang một đôi giày đỏ sáng bóng.

Tim tôi đập rộn ràng. Chúng tôi đã tìm thấy cô bé.
Ôi Chúa ơi, Madison đã được an toàn rồi!
Trưởng ga, một người đàn ông mập mạp, khoảng bốn mươi mấy tuổi có

mái tóc xám và hàng ria mép cùng màu, đứng dậy tự giới thiệu mình với
chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.