MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 168

CHƯƠNG 45

Conklin và tôi bước ra khỏi phòng cấp cứu của bệnh viện trong tâm

trạng hết sức bồn chồn thì gia đình Tyler hối hả bước tới và ôm chặt lấy
chúng tôi như những người thân.

Tôi cảm thấy phấn chấn quá. Một phần của câu chuyện khủng khiếp này

đã qua rồi và tôi hy vọng nó sẽ hoàn toàn kết thúc khi con bé nhìn thấy cha
mẹ mình, và Madison sẽ trở lại như trước kia. Bởi vì tôi sẽ có một vài câu
hỏi dành cho bé, mở đầu bằng “Cháu có nhớ mặt của mấy kẻ đã bắt cóc
cháu không?”

“Cháu bé đã ngủ khi chúng tôi còn ở trong phòng bệnh”, tôi nói với gia

đình Tyler. “Bác sỹ Collins vừa mới ghé qua và nói là ông ta sẽ trở lại trong
vòng...à để xem... khoảng mười phút nữa”.

“Tôi muốn biết”, Elizabeth nói nhỏ, “Maddy có bị tổn hại ở bất kỳ

phương diện nào không?”

“Trông con bé giống như vừa trải qua một chuyện quá sức chịu đựng”,

tôi nói với mẹ của Madison. “Cháu nó chưa được kiểm tra tổng thể để xem
có bị xâm hại hay không bởi vì các bác sỹ còn đang chờ sự chấp thuận từ
phía gia đình anh chị”.

Elizabeth Tyler đưa hai tay che lấy miệng kềm chế những giọt nước mắt

chỉ trực trào ra.

“Chị nên biết là con bé hầu như không nói với ai một lời nào hết”.
“Đó không giống với Maddy chút nào”.
“Có lẽ con bé bị cảnh cáo là không được nói gì nếu không sẽ bị ăn

đòn...”

“Ôi Chúa tôi. Mấy kẻ súc sinh đó!”
“Tại sao chúng lại bắt cóc Maddy, rồi thả ra mà không cần đòi tiền

chuộc?” Henry hỏi khi chúng tôi bước vào phòng cấp cứu.

Tôi để lửng câu hỏi, không trả lời được, bởi vì tôi không muốn nói ra

những gì mà mình đang nghĩ: Mấy tên xâm hại tình dục trẻ em thì không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.