MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 205

“Nói cho bố mẹ của đứa bé biết là họ đã sai lầm nghiêm trọng khi gọi

cho cảnh sát. Kêu mấy tên cớm đó biến đi”, người gọi nói “nếu không
chúng tao sẽ xử Madison đó. Chắc chắn đó. Nếu các người lùi bước, con bé
sẽ sống sót và bình an vô sự, bằng không, gia đình Tyler sẽ không bao giờ
gặp lại con gái mình nữa đâu”.

Rồi điện thoại bị ngắt đột ngột.
“A lô? A lô?”
Tôi lắc lắc ống nghe cho đến khi điện thoại kêu rè rè rồi tôi dập máy

xuống.

“Brenda, gọi ngay cho Tổng đài Trung tâm đi”.
“Đó là gì thế? ‘Họ đã sai lầm nghiêm trọng khi gọi cho cảnh sát'”

Conklin hét lên. “Lindsay này, tiếng đứa bé đó có giống như Madison
không?”

“Chúa ơi, tôi không thể xác định được. Tôi không biết".
“Cái quái gì thế này?” Conklin nói, ném mạnh quyển sổ điện thoại vào

tường.

Tôi cảm thấy choáng váng, muốn buồn nôn.
Có phải thật sự Madison an toàn không? Điều đó có nghĩa gì khi đáng lẽ

ra bố mẹ cô bé không nên gọi cho cảnh sát? Có bất kỳ yêu cầu nộp tiền
chuộc hay một cú điện thoại nào mà chúng ta không biết không?

Mọi người trong phòng làm việc của đội trọng án đều nhìn vào tôi, và

Jacobi đứng ngay sau lưng, chính xác là thở dồn dập xuống gáy tôi thì Tổng
đài Trung tâm điện lại thông báo kết quả điều tra cuộc gọi.

Gã đó dùng chiếc điện thoại di động không có đăng ký tên, và không thể

lần ra được nơi mà hắn lẩn trốn khi gọi điện tới sở cảnh sát.

“Giọng nói bị làm cho biến dạng”, tôi báo với Jacobi. “Tôi sẽ gởi đoạn

băng ghi âm đến phòng phân tích”.

“Trước khi làm điều đó, hãy cho nhà Tyler nghe nó cái đã. Có lẽ họ có

thể nhận dạng chính xác giọng nói của đứa con mình”.

“Có thể vẫn là một tên bệnh hoạn đang tung ra những đòn dọa dẫm cuối

cùng”, Conklin nói khi Jacobi đã rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.