CHƯƠNG 3
Tôi nghỉ trực sáng thứ bảy một ngày đầu tháng mười một, nhưng vẫn bị
gọi đến hiện trường vụ án mạng vì danh thiếp của tôi được tìm thấy trong
túi của nạn nhân.
Tôi đứng trong phòng khách tối tăm của một căn nhà trên đường số 17,
cùng một gã đáng ghét tên là Jose Alonzo. Hắn ở trần, bụng phệ, ngồi sụp
xuống chiếc ghế sofa bị lún, hai cổ tay bị trói quặt ra sau lưng. Hắn cúi gằm
mặt, nước mắt chảy tràn xuống cằm.
Tôi chẳng thấy tội nghiệp cho hắn chút nào cả. “Hắn đã được thẩm vấn
rồi phải không?” Tôi hỏi thanh tra Warren Jacobi, đồng nghiệp cũ và hiện
đang làm dưới quyền tôi. Jacobi mới vừa năm mươi mốt tuổi và suốt hai
mươi lăm năm trong nghề từng thấy nhiều nạn nhân của các vụ án mạng
hơn bất kỳ người cảnh sát viên nào có thể gặp trong đời.
“Ừ, tôi đã làm xong. Trước khi hắn thú nhận”. Jacobi siết chặt hai bàn
tay thành nắm đấm đưa ngang hông mình. Cơn thịnh nộ hiện lên trên gương
mặt hằn dấu vết thời gian của Jacobi.
“Anh hiểu về quyền lợi của mình chứ?” Tôi hỏi Alonzo.
Hắn ta gật đầu và lại bắt đầu nức nở “Đáng lẽ ra tôi không nên hành
động thế này, nhưng cô ấy đã làm tôi phát điên lên”.
Một đứa bé chập chững biết đi, tóc cài một cái nơ con bướm màu trắng
cáu bẩn, cái tã lót ướt mèm trũng xuống hai đầu gối con bé, nó níu chặt lấy
chân bố mình. Tiếng khóc của con bé như muốn làm trái tim tôi tan nát.
“Rosa đã làm gì khiến anh giận dữ?” Tôi hỏi Alonzo. “Tôi thật sự muốn
biết điều này”.
Rosa Alonzo nằm trên sàn nhà, gương mặt xinh đẹp hướng về phía bức
tường màu nâu nhạt bị bong tróc, đầu cô ấy bị vỡ do người chồng lấy cái
bàn là để đánh và tước đi mạng sống của cô.
Cái bàn dùng để đặt quần áo lên ủi đổ sập xuống xung quanh cô ấy, tê
liệt như một con ngựa nằm giãy chết, mùi khét lẹt khuếch tán và vương vãi