khắp không gian.
Lần cuối cùng tôi gặp Rosa, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không thể rời bỏ
chồng mình vì hắn sẽ lùng ra và giết chết cô.
Tôi đã cầu mong cô ấy sẽ đem đứa bé trốn đi thật xa.
Thanh tra Richard Conklin, đồng sự của Jacobi, thành viên mới nhất và
trẻ nhất trong tổ chúng tôi, đi vào nhà bếp. Anh đổ thức ăn cho mèo vào
một cái chén cho một con mèo mướp lông màu cam nhạt đang kêu meo
meo trên cái bàn phoocmica. Thú vị thật.
“Nó có thể sẽ phải ở đây một mình khá lâu đây”. Conklin nói vọng ra.
“Gọi cho tổ chức bảo vệ động vật đi”.
“Họ nói là họ bận rồi, trung úy ạ”.Conklin vặn vòi nước cho đầy cái
chén.
Alonzo lên tiếng
“Thanh tra, cô có biết vợ tôi đã nói gì không? Cô ấy bảo tôi “Đi kiếm
việc gì làm đi”. Tôi chỉ quá tức giận thôi, cô hiểu không?”
Tôi nhìn trừng trừng vào hắn cho đến khi hắn quay mặt đi chỗ khác,
khóc nức nở bên xác người vợ đã chết, “Anh không cố ý làm như thế đâu
Rosa ơi. Xin em, hãy cho anh một cơ hội nữa đi”.
Jacobi với lấy cánh tay Alonzo, xốc hắn đứng dậy rồi nói “ừ, cô ấy tha
thứ cho cậu rồi, anh bạn ạ. Đi nào”.
Đứa bé bắt đầu gào toáng lên khi Patty Whelk của Tổ chức Bảo trợ trẻ
em xuất hiện ngoài cửa.
“Lindsay”, cô ấy gọi, bước vòng qua xác nạn nhân, “Bé cưng đâu rồi?”
Tôi bế đứa bé lên, gỡ dây ruy-băng ra khỏi mái tóc xoăn tít của bé rồi
trao bé cho Patty.
“Anita Alonzo”, tôi buồn bã nói, ‘Tiếp nhận con bé nhé”.
Patty và tôi bất lực nhìn nhau khi cô ấy xốc con bé lên trên hông mình,
rất gọn gàng.
Tôi để Patty lục tung phòng ngủ để tìm một cái tã lót sạch. Trong khi
Conklin lưu lại phía sau để chờ bác sỹ pháp y, tôi theo sau Jacobi và Alonzo
bước ra đường.