MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 227

đàn bà tội nghiệp đó chỉ tự trách mình vì đã quên khóa cửa”.

“Tôi nghĩ thế này, có ai đó trong chung cư không ưa gì mấy con chó

hết”.

“Ý tôi là, ừ, vậy đấy”, người phụ nữ với nước da rám nắng tiếp tục.

“Nhưng còn hơn thế nữa. Một tháng trước, ông Franks, một người rất tử tế
sống ở tầng hai, đã phải cho xe chuyển đồ đi vào lúc nửa đêm. Ông ấy gởi
lại cho Fern hàng đống thư hăm dọa được nhét dưới cửa nhà từ hơn mấy
tháng trước”.

“Hăm dọa điều gì?”
“Dọa giết. Cô có thể tin không?”
“Sao ông ta không gọi cho cảnh sát?”
“Tôi nghĩ là ông ta có gọi. Nhưng đó là thư nặc danh, cảnh sát có hỏi

ông ta vài câu, rồi cho mọi việc chìm xuồng luôn. Dở hơi, tào lao như vậy
đó!”

“Tôi đoán là ông Franks cũng có nuôi chó phải không?’
“Không. Nhưng ông ấy có một dàn âm thanh nổi. Ồ nhân tiện cũng xin

giới thiệu, tôi là Debbie Green”. Người phụ nữ nói rồi cười toét miệng, “Ở
căn hộ 2F’. Cô ta bắt tay Cindy.

“Tôi là Cindy Thomas, ở căn hộ 3B”.
“Hân hạnh được biết cô, Cindy. Chào mừng đến với Cơn ác mộng ở

chung cư Blakely Arms”.

Cindy cười ngập ngừng “Vậy cô không sợ sao?”
“Cũng có”, Debbie thở dài. “Nhưng căn hộ của tôi tuyệt lắm... Hiện tại

tôi có một người bạn trai. Tôi nghĩ mình sẽ đề nghị anh chuyển đến ở
cùng”.

“Chà, cô may mắn quá”, Cindy lập tức hướng sự chú ý vào cuộc họp khi

trưởng ban quản lý chung cư gọi tên một ông lão đang cúi khom người
xuống.

“Xin mời ông Horn”.
“Cảm ơn cô. Điều làm tôi bực bội nhất chính là sự lén lút”, ông ta nói.

“Thư nặc danh nhét dưới cửa. Mấy con chó bị giết. Tôi nghĩ Margery sẵn
sàng ủng hộ và tham gia làm một việc gì đó. Nếu cảnh sát không thể giúp gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.