MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 230

CHƯƠNG 61

Yuki chưa bao giờ thấy Leonard Parisi giận dữ bao giờ cả. Mọi người

gọi ông là Red Dog, tóc đỏ, cao, nặng gần một trăm ký, thường thì rất lịch
thiệp, nhã nhặn và ra dáng trịnh trọng - nhưng ngay lúc này đôi mắt đen
thẫm của ông như đang tóe lửa khi ông co tay và đấm mạnh xuống bàn.

Mấy dĩa đồ ăn Trung Quốc còn thừa nảy lên, văng tung tóe.
Năm ủy viên công tố mới vào làm đang ngồi xung quanh bàn tỏ vẻ sững

sờ, chỉ trừ David Hale, người có nhận xét dở hơi rằng vụ Brinkley chỉ là
một vụ “dễ thở”.

“Chẳng có vụ nào là dễ thở cả”, Parisi gầm lên.
“O.J là một vụ như vậy đấy”.
“Robert Durst”, Yuki nói.
“Đúng rồi”, Parisi nói, chằm chằm nhìn tất cả bọn họ. “Durst thừa nhận

rằng hắn đã giết người hàng xóm, chặt ra thành từng khúc rồi quăng xuống
biển - vậy mà một người trong ban hội thẩm lại tuyên bố hắn ta "vô tội”.

“Và đó là thử thách của chúng ta với vụ của Brinkley đó David à. Chúng

ta có đoạn băng ghi âm lời thú tội của hắn và rất, rất nhiều nhân chứng.
Hành vi của hắn được ghi hình. Mặc dù vậy, lại không hề dễ thở chút nào
hết”.

“Nhưng, Leonard này”, Hale nói “đoạn băng quay cảnh bắn người chính

là bằng chứng hữu hiệu chống lại hắn. Nó phải được thừa nhận và không
thể chối cãi được”.

Parisi cười nhếch mép “Anh cứng đầu quá đấy, David ạ. Tốt thôi. Mọi

người đều biết Rodney King chứ?” Parisi hỏi, nới lỏng cà-vạt ra một chút.

“Rodney King, một người da đen chịu án treo, không chịu để cảnh sát

kéo xe về bãi sau khi bị thổi phạt vì chạy quá tốc độ. Anh ta bị bốn cảnh sát
da trắng lôi ra khỏi xe và đập cho đúng năm mươi sáu cú ra trò, máu me bê
bết, tất cả đều được thu hình vào một đoạn băng. Vụ đó đã được đem ra xét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.