MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 279

CHƯƠNG 75

Claire có cảm giác mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình khi cô tiến về

ghế ngồi dành cho nhân chứng. Hôm qua yào lúc này, cô vẫn còn nằm trên
giường, mong sao trong hai tiếng nữa, sau khi phần làm chứng này kết thúc,
cô có thể về nghỉ ngơi.

Rồi cô nhìn thấy Yuki, một cô gái hai mươi tám tuổi xinh xắn và duyên

dáng, nét mặt có vẻ hơi căng cứng nhưng không muốn biểu lộ ra. Vì vậy
Claire mỉm cười với Yuki khi cô lê từng bước chậm chạp qua cánh cổng rào
ngăn cách giữa khán phòng và khu vực làm việc của tòa, rồi bước lên ghế
ngồi dành cho nhân chứng.

Claire đặt tay vào cuốn kinh thánh khi chấp hành viên của tòa dẫn cô qua

“bục tuyên thệ”, rồi cô kéo lại mấy nếp gấp của chiếc áo đầm đã xổ tung ra,
rộng thùng thình khi cô bị sụt mười lăm cân chỉ trong vòng ba tuần lễ. Chế
độ ăn kiêng vì bị bắn, cô thầm nghĩ một cái tên phù hợp cho nó, khi ngồi
ngay ngăn vào ghế.

“Cảm ơn cô đã tới đây hôm nay, bác sỹ Washburn ạ. Cô chỉ mới xuất

viện vài ngày trước thôi phải không?”

“Vâng, đúng vậy”.
“Cô có thể nói cho ban hội thẩm biết tại sao cô lại nằm viện không?”
“Tôi bị bắn vào giữa ngực”.
“Kẻ đã bắn cô có mặt trong phiên tòa ngày hôm nay không?”
“Có. Cái thằng nhãi ranh hôi hám đó. Đằng kia kìa”.
Sherman không ngại đứng bật dậy, nói “Thưa quý tòa, tôi xin phản đối.

Tôi không biết chắc có quy định không, nhưng tôi dám chắc nhân chứng
không được phép gọi thân chủ của tôi là một thằng nhãi ranh hôi hám”.

“Bác sỹ Washburn, có lẽ anh ta nói đúng đó”.
“Tôi xin lỗi, thưa quý tòa. Chỉ là lời của vết thương nói thay thôi ạ”. Cô

ấy nhìn xuống Brinkley rồi nói “Thành thật xin lỗi nhé. Đáng lẽ ra tôi
không nên gọi cậu là một thằng nhãi ranh hôi hám”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.