MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 283

“Thôi ta hãy nói về chuyện đã xảy ra trên chuyến phà đó nào. Cô mới

vừa xác nhận thân chủ tôi nói điều gì đó như là ‘Đây là lỗi của bà’ và ‘Đáng
lẽ ra bà nên ngăn tôi lại.”’

“Đúng vậy”.
“Vụ bắn súng là lỗi của cô sao?”
“Không”.
“Vậy cô nghĩ ý của Fred Brinkley là gì?”
“Tôi không biết”.
“Có phải Brinkley xuất hiện như một người có lý trí vào lúc đó không?

Có phải anh ta xuất hiện với dáng vẻ tỉnh táo của một người biết nhận thức
đúng sai không?”

“Thật sự tôi không thể nói được. Tôi không phải là một bác sỹ chuyên

khoa tâm thần”.

“Vậy thì, có phải anh ta có mưu đồ giết hại cô không?’
“Tôi nói là có đó”.
“Anh ta quen biết cô chứ?”
“Không”.
“Vậy cô có chọc ghẹo gì để anh ta bắn cô không?”
“Ngược lại thì có”.
“Vậy cô phải nói là phát súng đó về cơ bản là một hành động bộc phát

chẳng dựa trên cơ sở nhằm vào bất kỳ ai hết, có phải không?”

“Tôi đoán là vậy”.
“Cô đoán vậy ư? Cô chưa bao giờ gặp anh ta trước đây, và anh ta nói với

cô những điều chẳng có nghĩa lý gì hết. Cô nhìn thấy anh ta bắn vào bốn
người trước khi quay súng chĩa mục tiêu vào cô, phải không? Vậy chẳng
phải có một từ đơn giản miêu tả một người nào đó hành động như thế sao?
Chẳng lẽ từ đó lại không phải là ‘mất trí'?”

“Phản đối, thưa quý tòa - phản đối luật sư biện hộ tranh luận với nhân

chứng như vậy, đó là vấn đề pháp lý của ban hội thẩm”.

“Phản đối hữu hiệu”.
Yuki ngồi xuống, ngã phịch ra sau ghế. Mickey thấy cô liếc mắt nhìn

ông, rồi tới ban hội thẩm, tới nhân chứng rồi quay về ông. Tốt. Cô ta đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.