MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 452

“Xe của bác bị hư à?”
“Ừ, và dĩ nhiên là lúc đó họ chẳng có điện thoại di động, và lạy Chúa,

đến khi gia đình nghe được tin tức về ông, em không thể tưởng tượng được
cả nhà anh phải trải qua chuyện gì đâu. Nghĩ rằng xe ông lật nhào dưới hào
nước. Nghĩ rằng ông bị bắn trong một vụ cướp đường bên trạm xăng. Nghĩ
rằng có thể ông đã về bên kia thế giới.

Tôi gật đầu. “Ừ, em hiểu rồi Joe à”.
Joe ngừng lại, dùng muỗng gõ lách cách như chơi đàn và bắt đầu nói

tiếp. “Bố anh đã thấy mẹ anh khổ sở thế nào, tất cả anh em tụi anh, và ông
nói rằng ông sẽ bỏ nghề đó. Nhưng ông không thể làm thế và vẫn chu cấp
cho tụi anh theo cách mà ông muốn. Và đến một hôm, khi anh đang học
năm hai đại học, ông đã thật sự thôi việc. Ông trở về nhà luôn”.

Joe rót rượu đầy vào ly của chúng tôi, và cả hai nhấp một ít trong khi

anh bồi đưa món ăn đầu tiên lên bàn trước mặt chúng tôi, nhưng từ cái ngập
ngừng còn chặn lại nơi cổ họng Joe và một linh cảm đang lớn dần trong tôi,
tôi chẳng còn thấy thèm ăn chút nào cả.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy Joe?”
“Ông trở về nhà. Rồi tụi anh ra đi, từng người, từng người một. Bố mẹ

anh ngày càng già đi, nhưng họ hạnh phúc vì được ở gần nhau. Đến giờ họ
vẫn còn hạnh phúc. Anh thấy được điều đó và anh tự hứa với chính mình
rằng anh sẽ không bao giờ làm điều đó với gia đình mình, điều mà bố anh
đã từng làm với mẹ và các anh chị em của anh bằng cách sống xa nhà liên
tục như vậy.

“Và khi anh nhìn thấy em trong lần gặp trước và nói với em rằng anh

phải đi gấp cho kịp chuyến bay, và những điều em nói với anh cuối cùng
anh cũng ngộ ra.

“Anh thấy rằng mình đã làm y như những gì mà bố anh đã làm với gia

đình anh. Và vì vậy, Lindsay ạ, đây là tin mà anh muốn nói với em đây, anh
sẽ trở về ở bên cạnh em luôn, anh không rời xa em nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.